Khoảng độ 2 tuần nay, chuyện đại hội Đảng bầu cử với hàng trăm chính trị gia tranh nhau vào các vị trí đứng đầu nước nhà và làm mạng xã hội cũng như truyền thông rần rần. Nhưng có một người phụ nữ bé nhỏ, nghèo khó, thấp cổ bé họng đã tạo nên một làn sóng truyền thông khác mạnh mẽ không kém chỉ với câu chuyện đời mình và câu nói ngắn gọn: “Không sao đâu, cứ bình tĩnh sống!”. Nếu chuyện đâu gây nên làn sóng ý kiến trái chiều thì câu chuyện của người phụ nữ tên Thanh Thuý đang sống trên một ngọn đồi khô cằn nằm đâu đó ở Lâm Đồng đã khiến mọi người đồng lòng tâm phục.
Bình thường thì tôi chẳng mấy khi quan tâm đến những câu chuyện cố tình lấy nước mắt và câu rating của những chương trình truyền hình thực tế. Ban đầu, khi đọc câu chuyện về cô Thuý, tôi cũng không quá ấn tượng gì ngoài cuộc sống khó khăn và sự lạc quan của cô. Cho đến khi đọc bài viết về cô trên trang Tuoitre.vn với một câu hỏi rất đắc và một câu trả lời vô giá thì tôi hoàn toàn bị thuyết phục.
Kể về cuộc đời mình, kể cả những năm tháng gian truân nhất, giọng cô Thúy vẫn bình thản và nhẹ nhàng.
“Mình bôn ba lắm, từ Đồng Nai xuống Long An rồi trở lại Đồng Nai, sau đó mới lên Lâm Đồng sống ẩn dật. Biến cố gia đình, sự hãm hại, hà hiếp của những người không tốt, sự khinh khi của người đời, những nỗi niềm oan ức… mình cũng trải qua hết rồi.
Mình đã khổ mà còn chấp chứa trong lòng nữa thì sống khó chịu lắm, có khi suy nghĩ của mình còn bị ảnh hưởng theo cái ác nữa. Thôi thì kệ hết đi, bình tĩnh sống. Cứ giữ cái tâm thanh tịnh, cho cái “kệ” đứng đầu”, cô Thúy nói.
Hỏi cô có mong ước được về sống ở khu vực có nhiều người dân sinh sống hay không, cô Thúy im lặng, hồi lâu mới nhẹ nhàng chia sẻ:
“Cô đi nhiều nơi, thấy quá mệt mỏi một kiếp người rồi. Chỉ mong trên ngọn đồi này, cô được sống gần những người hàng xóm nhân ái, chan hòa thì bình yên lắm rồi”.
Giữa cuộc đời nhiều thị phi, bon chen mà vẫn có một con người sống với tư tưởng như vậy thì quả thật không phục cũng không được. Câu chuyện của cô vô tình khơi lại suy nghĩ của tôi trong một bài blog trước đây về sự ác đang ngấm dần vào tâm tưởng của mỗi người chúng ta qua những bộ phim truyền hình (đặc biệt là Trung Quốc) về các mưu mô hãm hại, thù hằn, ghen ghét lẫn nhau. Chúng ta yêu thích cái xấu, cái ác, những điều tàn nhẫn, vô tâm nhiều hơn trước. Những thứ phim ảnh đó gieo vào tâm tưởng chúng ta những mưu hèn, kế bẩn, dã tâm hãm hại lần nhau từ lúc nào chẳng hay. Rồi chúng ta nuôi dưỡng nó qua từng ngày, tháng, từng giai đoạn cuộc đời rồi nó bộc phát lúc nào chúng ta cũng chẳng hay biết vì chúng ta đã quá quen với nó và xem đó là chuyện bình thường.
Tôi cảm thấy ghê sợ cái ý nghĩ mà nhiều người vẫn cứ đùa rằng: “Khi tôi làm chuyện gì xấu với ai, đó là quả báo của việc xấu họ đã làm”. Với cái tư tưởng ác-hồn-nhiên ấy thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể tốt được chứ đừng mơ tưởng làm cho cái đất nước này, thế giới này tốt hơn. Tôi thực sự ghê sợ!
Vì chúng ta đang sống giữa một xã hội rối ren, một thế giới đầy ác độc và chia rẽ, xin được sống gần những người nhân ái, chan hoà để tìm thấy chút ít bình yên trong cuộc sống này. Dù xấu hay tốt, chúng ta vẫn sẽ phải sống tiếp. Hãy cứ bình tĩnh, suy nghĩ và lựa chọn một con đường tốt, một lối sống yêu thương để xã hội này bớt rối ren, đất nước này bớt xấu xí và để chúng ta vẫn sẽ tin vào con người, lòng từ nhân và những điều tốt đẹp. Tôi thực sự mong như vậy!
Tôi không dám nói mình đã sống tốt. Trong năm vừa qua, tôi đã làm nhiều chuyện cực kỳ xấu và nhiều chuyện tệ hại với người tôi yêu. Tôi đã tự mình làm tổn thương tình yêu của chúng tôi và nó gần như vỡ nát nếu không có sự vị tha của người yêu của tôi. Điều em làm khiến tôi nhận ra mình tệ hại đến thế nào và cần phải thay đổi hoàn toàn để có thể xứng đáng với tình yêu của em và sự tin tưởng của rất nhiều người khác. Nghe thật là đạo-đức-giả. Nhưng câu chuyện của cô Thuý đã khơi gợi lên trong tôi rất nhiều điều và suy nghĩ. Tôi thực sự cảm được cái cô gọi là bình yên và ảnh hưởng theo cái ác. Thay đổi để tốt hơn thì không bao giờ là quá muộn cả. Cũng may là tôi đã biết thay đổi đúng lúc để còn giữ được tình yêu của đời mình.
Xin cảm ơn cô Thuý vì đã nói lên những điều chưa ai nói và cô đã khơi gợi được lòng từ của nhiều người.
Tôi tin là vậy.