dạo gần đây trên mạng có nhiều trang web mới mẻ của mấy bạn trẻ trẻ làm. những trang đó thường xoay quanh những vấn đề của tuổi trẻ, có trang thì đi về nam hoặc nữ gì đó, túm chung vẫn là vấn đề lớn lên, suy tư, tâm sự, lạc lõng, lạc đường, thất tình, mất niềm tin này nọ. lúc đầu thú thật là tôi cũng khá thường đọc mấy bài trên đó vì nó cũng hay hay, có hình đẹp đẹp. sau này thì chỉ liếc nhìn tựa đề rồi bỏ qua ko đọc hoặc nhấn vô thì cũng coi hình thôi.
nội dung cơ bản thì họ cũng chỉ vòng qua vèo lại mấy chuyện chán ngắt và thay đổi từ ngữ về những vấn đề nói đi nói lại mãi rồi. cá nhân tôi thấy nội dung mấy trang đó thường buồn buồn, xám xám xanh xanh, não nề và đặc chất suy tư trầm ngâm. tôi thấy nó chẳng có tác dụng giúp người đọc yêu đời hơn mà hầu hết mấy bài đó toàn làm người ta đã lạc lối lại càng lạc thêm. đã rối rắm thì lại càng rối nùi. chả giải quyết được gì. và quan trọng là họ mất niềm tin vào cuộc sống, vào con người, vào tương lai. chắc từ mai tôi chả thèm xem mấy trang đó làm gì cho mệt (vì trước khi viết cái này đã bay vào xem rồi). xem 9gag, poredpanda thấy còn thú vị hay ho hơn. việc gì mà phải đọc rồi làm mệt bản thân.
tôi thấy ở nước ngoài mỗi lần nghệ sỹ (có đạo đức) làm gì sai thì phải công khai xin lỗi và sửa lỗi thì khán giả hay xã hội mới chấp nhận và không tẩy chay họ. cá nhân tôi thấy đó là cái hay của giới nghệ sỹ và người dân Hàn Quốc. còn ở nước ta thì các bạn nghệ sỹ có làm quái gì cũng được truyền thông tâng bốc, nhào vào khai thác thông tin nhưng chẳng một ai kêu gọi tẩy chay và lên án để họ nhận ra cái lỗi của bản thân. phải chăng đó là lý do vì sao các nghệ sỹ nước ta và nhất là các bạn trẻ thường không có đạo đức cho lắm (theo cảm nhận cá nhân tôi). thế nào mà chửi đàn anh cha chú của mình, rồi thì bị phạt nhưng vẫn kênh kiệu đùa giỡn rồi làm ra như đó là một sự tôn vinh. theo đó cánh truyền thông cũng vào cuộc nhưng không lên án, họ thi nhau đăng những tin đó như một sự tôn vinh ngôi sao. làm ơn đi! tôi mệt mỏi vì những thứ nghệ sỹ kệch cởm và không có tư cách đó lắm rồi. hãy tẩy chay, cắt show, đừng tung hô cho họ nữa. làm ơn đi!
cũng chuyện nghệ sỹ. mấy hôm nay có chuyện anh chàng ca sỹ ca lẻ nào đó chôm thơ của người khác rồi im re, chả xin lỗi chả nói năng gì cả. thế là chị tác giả cũng rần rần lên theo (có lẻ là) theo sự hộ ủng của truyền thông, và vô tình là chàng ca sỹ kia nổi hơn và bài hát ăn cắp kia cũng nổi hơn rồi cánh truyền thông lại càng nhào vào để lăng-xê 1 tài năng ăn cắp mặt dày. thế đấy! giới trẻ lại học được một bài học là “hãy ăn cắp của người khác rồi chúng ta sẽ nổi tiếng”. bài học hay nhỉ!
à, mấy hôm trước có cái clip anh thầy giáo (hình như) ở miền Bắc tát học sinh rồi bị học sinh đánh lại. cá nhân tôi thấy việc đánh học sinh là sự bất lực của một nền giáo dục khi không dạy được học sinh cư xử sao cho đúng. vì sao tôi lại nói thế? vì người thầy kia cũng từng là học sinh và từng bị đánh (nhưng có lẻ không phải những cái tát vào mặt học sinh như thế) và anh ấy học được rằng “đánh sẽ dạy được học sinh”. nhưng không, đánh chẳng làm được gì cả! làm ơn đi! sự việc đánh học sinh như thế còn cho thấy sự bất lực cũng như năng lực quá kém của người thầy. anh ta đã làm một hành động rất phi giáo dục và phi đạo đức. thế thì đừng trách sao mà học sinh cũng hành động như anh ta. một câu chuyện “con gà và cái trứng” thôi! cái nào có trước.
quên mất! hình như anh chàng ca sỹ ăn cắp nổi tiếng kia cũng học trường sư phạm và sắp tốt nghiệp. thế là thế hệ học sinh tương lai sắp có một người thầy đáng kính dạy dỗ rồi! thế thì nên mừng hay nên buồn?
cuối cùng, có lẻ chị tác giả kia đừng lên kiện hay lên báo nữa. chị chỉ giúp cho kẻ ăn cắp kia nổi tiếng thêm thôi và cánh truyền thông có chuyện để viết và tung hô những kẻ-đứt-dây- thần-kinh-nhục kia thôi. nói chung thì chị chỉ là 1 con cờ thí của truyền thông và những-kẻ-được-gọi-là nghệ sỹ”. chị hay cứ tiếp tục sống yên vui với gia đình và người thân của mình, và dẹp đi những chuyện ko đáng phải vướng vào như thế.