Chuyện với người nước ngoài

Cách đây mấy hôm, tôi đi xem Vietnam International Fashion Week và tình cờ ngồi cạnh một cô người ngoài. Vì show diễn chuẩn bị bắt đầu nên đèn đã tắt, tôi lấy điện thoại mở đèn flash để soi đường cho cô bước vào chổ ngồi. Có lẽ vì thế mà cô quay sang bắt chuyện.

– Hi! Ê mày đi coi VIFW thì chắc cũng làm trong ngành thiết kế hoặc thời trang hả?
– À không. Tui làm báo chí.
– Ờ, chắc là mày làm stylish hoặc biên tập thời trang hả?
– Không luôn. Tui làm mảng xã hội.
– Vậy mà cũng chịu khó đi coi FW hen. Lạ thiệt.
– Đi coi cho biết đó mà. Biết thêm cái mới đâu có gì là không tốt.
– Ê, mà tao ngồi nãy giờ thấy cái này hơi lạ. Sao mấy người phía trước mình với dãy phía đối diện không chuẩn bị coi diễn mà cắm đầu vô điện thoại hoài vậy?
– Thì mấy người đó bận cập nhận facebook với mấy cái mạng xã hội để khoe đang đi coi VIFW đó mà.
– Lạ qua hen.
– Chắc tại mới qua đây nên thấy lạ đó. Chớ tui thấy miết hà. Đi cine còn lên facebook không thèm coi phim nữa mà.

Tới đó thì buổi biểu diễn bắt đầu.Tôi ngồi xem hết show rồi ra về. Cũng không biết cô ấy còn nghĩ người Việt ta lạ lùng nữa không khi suốt buổi biểu diễn hầu như ai cũng lo chụp hình, chúi đầu vô điện thoại. Không mấy ai ngồi chú ý xem thiết kế cả. Nghĩ lại thì cũng không biết nên vui hay nên buồn.

 

ngắt kết nối

không biết những người khác thì sao chứ việc đầu tiên của bạn tôi khi đặt đít ngồi xuống 1 tiệm ăn hay quán cafe nào đó là rút điện thoại ra, dò wifi và hỏi ngay nhân viên “password wifi ở đây là gì vậy em/anh/chị?” hoặc “ở đây có wifi không em/anh/chị?”. nếu có thì tốt, không có thì cũng bật 3G lên xài và bắt đầu cắm mặt vô cái điện thoại hoặc tablet. họ chả buồn rờ tới cái thực đơn hay nghĩ tới chuyện gọi món. mối bận tâm của họ là có ai nhắn tin cho mình hay không, facebook có gì mới hay không, có vụ cướp/hiếp/giết/lộ mông/hở ngực nào hay không, tấm hình lúc nãy mình chụp được bao nhiêu người like/khen rồi. họ chả thèm nói chuyện với cái đứa ngồi sờ sờ trước mặt là tôi nữa. thiết nghĩ tui bự hơn cái màn hình điện thoại (to nhất giờ chắc tầm 6.4″) và cái tablet (cở 10.1″), mà chắc chắn là “hình ảnh thực tế” của tui nét hơn cái màn hình full HD rồi. thế mà cái mấy cái màn hình nhỏ téo đó cuốn hút họ điên cuồng.

nếu tôi chửi thì họ cố gắn cất điện thoại được cao lắm là 5 phút rồi lại rút ra và lại tiếp tục sự nghiệp kết nối ảo cao cả đó. có vẻ như đó là 1 chứng nghiện có khi còn nguy hiểm hơn cả mấy thứ thuốc lá, rượu, hoặc thậm chí là ma túy. tôi đã chứng kiến cảnh 1 nhóm bạn đi cafe với nhau và họ thực sự rút điện thoại ra chat với nhau dù là ngồi ngay trước mặt nhau. không hề thậm xưng, đó là sự thật 100%. nhiều lúc tôi cũng không hiểu họ có bị vấn đề tâm lý hay bị câm không mà lại có những lối hành xử thật là lạ lùng như thế. có vẻ nếu họ cưới được mấy cái điện thoại hay tablet đó làm vợ/chồng thì chắc họ cũng đã làm rồi.

nhiều khi tôi hay chửi thằng mắm bạn thường la cà với tôi về vụ điện thoại này lắm. chửi hoài ko bỏ thế là 1 bữa điên máu giựt điện thoại nó bỏ vô túi của tôi luôn. đến khi về tới nhà mới trả lại. cũng có lần đi nhậu nhẹt với 1 đám thì phải trưng dụng cái hủ đựng khăn giấy khá to ở tiệm đó, nhét hết tất cả điện thoại vào và để lên giữa bàn; ai đụng vô điện thoại thì cứ 50k/lần. nhưng có vẻ cái “ma lực” của điện thoại ghê ghớm hơn cả việc bị phạt tiền hoặc chửi rủa thậm tệ nữa. nói chung là nhiều tôi cũng bó tay với bọn nó luôn.

cá nhân tôi nghĩ rằng việc kết nối ảo không có gì xấu nếu biết giữ chừng mực và đặt ra giới hạn nhất định của nó. nhưng vì sao người ta lại “nghiện” nó như thế? đó có thể là do cuộc sống ảo tạo ra cho họ 1 con người khác, 1 diện mạo khác mà cuộc sống bình thường họ không có. những con người xinh đẹp hơn trên thế giới ảo vì những ứng dụng, những phần mềm “tu sửa nhan sắc” cấp tốc để được người khác tung hô. những con người yếu đuối khi lên mạng rất “mạnh tay phím và vững tay chuột” như những “vị thần công lý” phán xét xã hội và cứu rỗi thế gian đầy đau khổ. hoặc giả họ sẽ “kêu gọi” các ngôi sao, những người nổi tiếng thay vì diện áo váy trăm triệu thì xây nhà tình thương, đem tiền đi cứu người nghèo trong khi bản thân chả góp 1 xu mà chỉ “chỏ mồm lên gào”.
nói thế thì cũng không phải là tôi phủ nhận sức lan tỏa của những việc thiện và tốt đẹp trên mạng xã hội ảo như việc kêu gọi đóng góp từ thiện, các hội từ thiện giúp đỡ nhiều người. hay việc kết nối những người cùng sở thích với nhau.

nhà thiết kế Tom Ford đã từng 1 lần trả lời phỏng vấn rằng ông không chấp nhận việc sử dụng thiết bị điện tử khi ăn tối. dù tốt hay xấu thì cái gì cũng có giới hạn của nó. nếu lạm dụng quá thì tốt cũng thành xấu. đã hẹn bạn bè đi ăn uống nói chuyện thì cũng nên bỏ điện thoại, tablet xuống mà mở miệng giao tiếp với nhau. đó là phép lịch sự tối thiểu và cũng là những hành động “rất con người”. đừng biến mình thành 1 cái máy chỉ biết giao tiếp qua những dòng chữ ảo. dù cho chữ ảo và muôn ngàn icon sống động thì cũng chẳng thể bằng 1 cái cười mỉm, 1 lần nháy mắt, hay 1 cái nắm tay nhẹ nhàng, hoặc chỉ là 1 cái vỗ vai đồng cảm trong đời thật. hành động có khi nói nhiều hơn câu chữ.

cũng đã tới lúc con người nên ngắt kết nối ảo để trở về với cuộc đời thật và xây đắp những mối quan hệ thực sự, những mối quan hệ có giá trị cho cuộc đời mình. tôi cũng đã ngắt kết nối ảo khá nhiều trong thời gian gần đây!

chuyện đời, chuyện nghề, và chuyện không đâu

nhìn tựa đề xong thì cũng mắc mệt nhẹ luôn! túm lại thì đó là “Chuyện Nhảm Xàm” không thôi!

chuyện nghề trước. số là thằng tôi cũng đã đi làm lại được tầm tháng rưỡi ròi. giờ thằng tôi không còn làm cái công việc ngày nào cũng lập đi lập lại nhàm chán trước kia nữa mà chuyển qua công việc viết lách. nói 1 cách cao sang thì đó là 1 công việc đầy tính sáng tạo và bay bổng; nói 1 cách trần tục thì đó là công việc mài chữ kiếm tiền. cơ mà đó là công việc khá thích hợp với thằng tôi tại vì nó hông có gò bó quá mà cũng hông có tè le quá.
mới vô được gần 2 tháng mà công ty có ăn chơi nhảy múa gì cũng có mặt đủ hết trơn. miết thì cũng gia nhập vô cái hội chuyên tổ chức ăn chơi của công ty luôn; nhưng vậy mà vui tại thấy nó đúng cái tinh thần “work-life balance” của thằng tôi. cả chị bạn học từng giới thiệu công việc ở công ty cũ cũng bảo công việc mới này mới đúng là phong cách của tôi chớ còn công việc cũ nó trớt quớt à. thế nên tôi đang rất hào hứng sung sướng với công việc hiện nay.

tới chuyện đời.
dạo này đời sống có nhiều thị phi quá trời quá đất luôn. ngày nào cũng thấy dân tình ném đá chọi gạch 1 chuyện gì đó hay 1 quyết sách gì đó của nước nhà. như chuyện cầu Rồng ở Đà Nẵng, hay chuyện bắt trẻ em đội mũ bảo hiểm, hay chuyện phải đội mũ bảo hiểm xịn nếu ko là bị phạt liền và ngay, kể cả chuyện xe chính chủ, rồi thì Đoàn xây dựng mạng xã hội gì gì đó.

chuyện cầu Rồng thì cá nhân thằng tôi thấy nó đẹp đó, ý tưởng cũng hay ho quá trời. nói ra thì nó cũng xứng đáng được cái vị trị “cây cầu thẩm mỹ nhất Việt Nam” ròi. cơ mà chả hiểu sao dân tình cứ ném đá là xấu quá, như con trùng hay con giun, rồng mà chả uy nghi gì cả, hoặc là đầu rồng thấp chủm chả giống bản thiết kế gì gì đó. nói thẳng là thằng tôi thấy dân mình cứ thích bới móc, vạch rễ tìm sâu (chớ vạch lá là tầm thường ròi), cứ thích bới xấu mà chả chịu nhìn vào điểm tốt. nếu bạn có thể làm 1 cây cầu đẹp hơn như thế đi rồi hẳn nói, hoặc thành phố/tỉnh của bạn có cây cầu nào oai phong hoành tráng biết phun nước khè lửa như vậy đi rồi hẳn ném đá. phải biết gạn đục khơi trong chứ!

rồi chuyện mũ bảo hiểm cho người lớn (phải là hàng có dáng nhãn hợp chuẩn QR) và mũ bảo hiểm cho trẻ em. tôi cũng thấy quyết định này quá đúng. các bạn tiếc tiền mua 1 cái bảo hiểm xịn (tầm 170k gì đó) cho cả bạn và con/cháu/em của bạn. nếu lỡ không may tai nạn xảy ra thì cái mũ bảo hiểm kia sẽ là thứ cứu được bạn trong khá nhiều trường hợp tai biến về não hoặc tương tự vậy. nếu ko đội mũ bảo hiểm cho trẻ em thì có lúc bạn sẽ hối hận không kịp và lúc đó điệp khúc “giá như” “giá mà” “nếu như” sẽ ám ảnh bạn suốt đời đấy!!!! hãy có trách nhiệm với chính bản thân bản và người thân của bạn trước khi lên án vì nếu bạn bị tai nạn hay gì đó thì đó là 1 gánh nặng, rất nặng cho người thân đấy! nói chung là hãy suy nghĩ thấu đáo và nhìn ở nhiều góc cạnh trước khi ném đá điều gì đó!

còn về phạt xe chính chủ thì thằng tôi ném đá 😛 vì thằng tôi trước giờ chỉ có 2 chiếc xe đạp là chính chủ của thằng tôi (dù xe đạp chả cần giấy tờ) còn xe máy thì thằng tôi toàn đi ké xe của papa, anh, chị chớ chả có chiếc nào cũng thằng tôi cả. mà muốn có cũng chả được, tiền đâu mà mua =]] vì thế thằng tôi tích cực phản đối!!!!

chuyện Đoàn xây mạng xã hội thì thằng tôi bó tay!!! phải nói là nhảm nhí xàm xí nhất trên đời!!! có lẻ mai mốt sẽ có công ty Mạng Xã Hội Đoàn để quản lý và chạy nó, rồi thì thành viên phải có thẻ đoàn, mã số đoàn để đăng ký và sử dụng. các thứ như Tweeter, Facebook, Tumblr sẽ bị cấm tiệt ở VN và đứa nào phải Đoàn Viên thì chịu khó ngồi chơi với kiến qua ngày cho vui!!! 😛 nói thế thôi chớ thằng tôi thấy nó cái thông tin này thật là trào phúng mà mang tính Cá Tháng Tư rặc luôn 😉 cứ tưởng làm + quản lý mạng xã hội dễ lắm chắc. hoặc nhân cơ hội này anh Zing Me sẽ nhào zô kiếm ăn hay gì gì đó tương tự vậy. thằng tôi ủng hộ ném đá!

kết thúc bằng chuyện xàm xí nhé

dạo này đang đọc song song 2 quyển 1Q84 của anh Haruki Murakami bản tiếng Anh và Trời Hôm Ấy Không Có Gì Đặc Biệt của Phan An. bỏ 1Q84 qua 1 bên, thằng tôi khuyên bạn nên mua quyển của Phan An về đọc nếu cảm thấy buồn và cần gì đó vui vui để giải trí. 1 quyển trào phúng mà nó xàm điên cuồng. nói chung là tôi cực kỳ thích kiểu xàm trong cuốn đó!!! đọc xong thì thằng tôi thấy chắc bạn Phan An đó lúc đầu muốn đặt cuốn truyện là “Trời Hôm Ấy ĐÉO Có Gì Đặc Biệt” chớ hông phải là “Không” =]] cơ bản là tôi khuyên đọc quyển này nếu bạn thích xàm xí nhăng nhít kiểu 8X bựa.

thời gian gần đây cũng có vài cd hay ho. hãy nghe Tùng Dương Hát Tình Ca của Tùng Dưong và Tâm của Mỹ Tâm. cá nhân tôi đánh giá cao Tùng Dương Hát Tình Ca hơn vì đó là 1 bộ mặt khác của Tùng Dương đầy kỷ thuật, tình cảm và trải nghiệm (chớ hông có trớt quớt và dở ẹt như chú DIVO nào đó đâu); còn Tâm thì nói chung cũng bình thường, có vài bài hay, đa số bình thường, vài bài dở nhưng cũng đáng nghe để thấy Mỹ Tâm có đầu tư và sáng tác rất khá!!!!

Thế đấy! hết một blog xàm xí nhảm nhí rồi! Và trời hôm nay rất đặc biệt vì Nóng vãi đái con gà mái >”<