Buông tay nào có dễ

Hôm nay, tôi tình cờ đọc một bài viết về tình yêu và chia tay. Ở đó, người viết có đề cập đến ý niệm tình yêu như một chuyến xe buýt. Khi bạn thích thì xe vẫn cứ chạy băng băng, khi không còn muốn ở trên đó thì xuống xe và chờ chuyến tiếp theo. Tôi nghĩ có rất nhiều người biết ý niệm này và thích nó. Họ muốn ‘thử yêu’ nhiều người để tìm được người lý tưởng nhất cho mình. Họ cứ yêu, chia tay, rồi yêu và lại chia tay hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, họ được gì ngoài sự mệt mỏi, chán chường và thất vọng vì ‘người yêu lý tưởng’ vẫn mãi chưa đến? Còn bao nhiêu trạm dừng nữa để đến được trạm cuối của hạnh phúc? Thật khó trả lời được.

Thời gian gần đây, giữa tôi và bạn người yêu có nhiều trục trặc từ cả chủ quan lẫn khách quan. Chúng tôi mệt mỏi đến mức đã muốn buông tay và đi tìm một trạm dừng khác. Có lần, bạn người yêu bảo tôi phải cố gắng cho đến giây phút cuối cùng vì hạnh phúc của cả hai mà không được buông tay. Khoảng 2 tuần gần đây, mọi việc thực sự rất tệ. Nhìn bạn ấy mệt mỏi chống chọi mà tôi thấy xót xa và đau lòng dù chính tôi cũng rất mệt. Bạn ấy đã muốn bỏ cuộc, đã muốn buông tay với đủ lý do và cách thức. Tôi thì đã nghĩ đến chuyện đó nhưng cuối cùng lại nhớ đến lời bạn nói khi trước và tiếp tục cố gắng. Thế là chúng tôi đã dìu nhau lay lất qua được một khoảng thời gian nữa với đủ hỉ, nộ, ái, ố… Thật không thể tin là tôi đã làm được như thế.

Tôi tin rằng trên đời này có một thứ gọi là duyên số. Vấn đề chỉ là chúng ta có nhận ra duyên tới hay không thôi. Đã nói đến duyên thì nó sẽ đến chỉ vài lần trong đời hoặc chỉ một lần duy nhất. Nếu bạn để lỡ thì nó sẽ vụt tan ngay. Tôi tin tôi và bạn người yêu có một thứ duyên số run rủi mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ lặp lại. Mọi thứ diễn ra thật tình cờ và nhanh chóng như một cơn mưa mùa hè ở Sài Gòn. Chỉ khác là tình yêu đã ở lại với chúng tôi hơn nửa năm rồi chứ không vụt tan như mây mưa. Tôi yêu bạn ấy nhiều như thể chưa từng yêu ai khác và cũng chưa ai được có được nhiều tình cảm của tôi đến vậy. Kể cả khi bạn la hét, xóc xỉa thì tôi vẫn nhịn, chiều chuộng và xoa dịu. (Nếu là người khác thì chắc chắn đã ăn bộp tai ngay từ câu đầu tiên rồi!)

Bạn thường trách: “anh chưa bao giờ giữ được lời hứa nào với em cả!”. Giờ thì tôi đã, đang và sẽ giữ lời hứa cố gắng đến giây phút cuối cùng để giữ bạn và giữ nhau. Cho dù bạn có bỏ cuộc thì tôi cũng sẽ không buông tay mà cố gắng luôn cả phần của bạn.

Tôi luôn tâm niệm rằng: Trên đời này không có ai là lý tưởng cho ai khác cả. Hai người yêu nhau thật lòng sẽ thay đổi, điều chỉnh bản thân để trở nên lý tưởng trong cuộc sống của nhau và bổ khuyết cho nhau. Nếu biết giữ thì tình yêu sẽ viên mãn, duyên số sẽ đến và ở lại. Trạm cuối của hạnh phúc là do chúng ta tự xây lên chứ không phải đi tìm một nơi ai đó đã an bài sẵn.

Tin tôi đi, yêu rất khó nhưng khi đã yêu sâu đậm thì buông tay nhau còn khó hơn rất nhiều. Thay vì buông tay, hãy yêu cả cái chưa tốt của nhau, cùng nhau sửa những cái xấu và chia sẻ cuộc sống với nhau. Như chính tôi đã yêu cái tính nóng nảy và thiếu kiềm chế bản thân của bạn người yêu. Thật đấy!  

 

Mong manh như gió

Tựa đề nghe có vẻ sến kinh khủng luôn nhỉ. Nhưng bạn đừng lo, tôi không có nhiều máu-sến trong người lắm đâu. Chỉ thỉnh thoảng tôi mới lên cơn sến một lần thôi.

Chuyện là tôi đang đọc một quyển sách khá phức tạp và khó hiểu. Cũng khá lâu rồi tôi mới tìm được một quyển sách do tác giả Việt viết khiến tôi chăm chú đọc như thế. Đến giờ tôi đã đọc được hơn nửa quyển với tổng thời gian khoảng 2 tháng. Thời gian lâu thế cũng chỉ vì tôi bận công việc và một phần khác là tôi không có hứng cho việc đọc. Tôi mất khoảng hơn 5 tuần để đọc 70 trang đầu tiên và chỉ 10 ngày để đọc hơn 200 trang tiếp theo. Có vẻ không được cân bằng lắm nhỉ!

Khi đọc quyển này, tôi cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống đều rất mong manh. Tình yêu mong manh, những mối quan hệ mong manh, cuộc sống mong manh, lòng tin mong manh… Chỉ có sự dằn vặt, nổi thống khổ và sự ám ảnh là trường tồn. Ví như chỉ cần chợp mắt một lúc trên bờ biển thì nhân vật đã mất đi một người thân. Sự buồn thảm chìm sâu trong màn đêm và dòng nước lạnh lẽo. Không một tiếng nất.

Mỗi sớm mai thức dậy, chợt nhận thấy mối quan hệ với nhiều người xung quanh mình chợt tan biến như làn sương mỏng tan vào ngày mới, như cơn gió thoảng qua rồi đi mất. Chẳng để lại cảm xúc tiếc nuối gì. Đó âu cũng là tác động của thời gian và sự chữa lành của lòng thương cùng sự quan tâm từ những người xung quanh.

Gần đây chuyện tình cảm của tôi và bạn người yêu không tốt lắm. Tất cả nguyên nhân đều do tôi mắc phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Thế nhưng, tình yêu mong manh ấy đã được cứu rỗi nhờ vào sự bao dung. Chúng tôi quyết định sẽ cùng nhau vượt qua biến cố này. Có người cùng chống chọi lại cuộc đời đầy nguy khốn quả là một ân huệ lớn. Tôi phải thừa nhận rằng không phải ai cũng có được may mắn đó.

Cho dù tình yêu, cuộc đời có mong manh đến đâu, tôi cho rằng chúng ta phải luôn bảo vệ, nâng niu nó để nó không tan biến dễ dàng. Nói chung là đừng từ bỏ vì những thứ đó rất quý giá và chúng ta sẽ rất rất rất hối hận nếu đánh mất. 

 

vì yêu thương không cần điều kiện

Khi tôi bắt đầu viết bài này thì bạn người yêu đang tắm. Sau đó thì sao? Có lẽ hầu hết người đọc đang cho ‘trí tưởng tượng bay xa’ rồi! Thật ra thì sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau đi ăn sáng rồi đi làm ở hai văn phòng khác nhau, ở hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau.

Tôi không biết cảm giác yêu thương một người có khác nhau ở mỗi con người hay không, nhưng với tôi, đó là một cảm giác đặc biệt kỳ lạ. Có một tối tôi đi uống cafe với anh bạn, rồi anh chợt hỏi tôi một câu trên đường về: “Hai đứa bây yêu nhau thì lúc cãi nhau, ai sẽ nhường ai?”. Thực sự đây là một câu khó trả lời vì chẳng ai muốn mình thua người khác cả. Với chúng tôi, ai đúng thì người kia thua. Còn không ai đúng hoặc ai cũng đúng ở một mức độ nào đó thì tôi sẵn sàng nhường. Cái nhường ở đây không phải vì ai đúng hơn ai mà vì mối quan hệ, tình cảm của cả hai quan trọng hơn chuyện thắng-thua, thiệt-hơn trong tranh cãi. Khi gặp người mình thương yêu thật sự và thật lòng, chúng ta sẽ sẵn sàng bỏ qua mọi quy tắc của bản thân để làm những điều điên rồ mà trước đó dù có trong mơ cũng sẽ không bao giờ xảy ra. Ngược lại, khi đối phương cảm nhận được tình cảm thì họ cũng sẽ cư xử rất khác. Khi nghe câu trả lời có phần lý-thuyết-tất-nhiên của tôi thì anh bạn tôi đã cười hô hố và bảo: “Tụi mày hay thiệt! Anh chả nhịn được ai hết”.

Trên đời có nhiều sự so sánh khập khiễng nhưng mang tình yêu thương ra so sánh với nhau là điều khập khiễng nhất. Cơ bản thì mỗi người chúng ta đều dành cho những người khác nhau những tình yêu thương khác nhau. Không ai giống ai. 

Tôi phải thừa nhận mình là một người may mắn vì có được sự yêu thương của nhiều người: gia đình, bạn bè, anh em, đồng nghiệp… Mỗi người mỗi kiểu nhưng nó làm cuộc sống của tôi thêm ý nghĩa và là sự an ủi, động lực mỗi khi tôi thất bại hoặc thất vọng. Tôi nghĩ rằng sự yêu thương của họ dành cho tôi rất lớn và không điều kiện vì tôi thuộc dạng tính nết trái khoáy, ngang ngược.

Cũng vì được nhiều người yêu thương nên tôi cũng dành tình cảm của mình cho nhiều người và không đòi hỏi họ trả công. Rồi những người đó sẽ lại yêu thương những người khác nữa và tình yêu sẽ lan toả một cách vô điều kiện. 

Tại sao chúng ta không dành thời gian để yêu thương nhau một chút thay vì mãi ngồi lên án, chọc ngoáy, mắng nhiết, đay nghiến nhau! 

 

tình yêu… có bao giờ dễ dàng?

lúc đầu tôi đã tính đặt tên của bài này là “tình yêu đau đớn thế!” nhưng nghe có vẻ thê thảm thiết quá mức nên lấy tên ở trên cho đở đi 1 tẹo. cách đây 3 ngày, tôi và người yêu đi xem phim ở Mega. một phim nói tiếng Pháp (thì chắc cũng do Pháp sản xuất thôi) khá hài hước và thú vị tên tiếng Việt là Kế Hoạch Hoàn Hảo. câu chuyện kể về 1 cô gái sinh ra trong 1 gia đình có truyền-thống phải cưới chồng thứ 2 thì mới dc hạnh phúc vui vẻ; cô ấy quen 1 người bạn trai trong 10 năm và cũng đã sống chung như vợ chồng và ko cưới vì cô ấy sợ mất anh bồ kia, còn anh bồ kia chấp nhận sống như vậy nhưng lại ko muốn có con nếu ko cưới. thật trớ trêu! vậy là cô ấy đã lên kế hoạch bí mật tìm cưới bất kỳ 1 người đàn ông nào rồi ly dị ngay sau đó và tiếp theo thì cưới anh-bồ-10-năm kia. nhưng người đàn ông bất ngờ “bị” cưới kia lại làm cô nàng phải lao đao và từ đó cô ta nhận ra tình yêu là như thế nào.

cách đây 2 ngày, bạn tôi chia tay người yêu. tôi là người gián tiếp chứng kiến cảnh đó. 2 người biết nhau đã lâu, bất chợt hẹn gặp nhau rồi thì yêu nhau; nhưng kẻ Nam người Bắc thì có quá nhiều cách trở về nhiều mặt. dù công nghệ hiện đại đã giúp rút ngắn khoảng cách ấy khá nhiều nhưng vẫn chưa đủ cho niềm tin và tình yêu vun đắp. vụ chia tay diễn ra nhanh chóng, gọn gàn, và buồn bã. chẳng ai có thể vui dc sau khi chia tay dù ai là người có lỗi hay ai là người chủ động chia tay. khi cả 2 đã yêu nhau, dù trong thời gian ngắn hay dài thì nó cũng đau 1 nỗi đau mà khó ai khác nó thể diễn tả dc và khó có thể nói quên-là-quên-ngay hay dễ-dàng-thôi-mà. chia tay là một chuyện ko hề dễ dàng với bất cứ ai. kể cả những người lạnh lùng nhất. Nước mắt có thể ko rơi nhưng niềm đau là đương nhiên sẽ có!

Chính bản thân thằng tôi cũng từng bao lần chủ động nói lời chia tay để tự ôm nổi đau của thằng-xấu-xa. Chấp nhận như thế nên có 1 lần trong vòng 1 tuần sau khi chia tay thằng tôi sút mất 5kg và tình trạng còn đáng sợ hơn nếu mẹ thằng tôi xuất hiện kịp thời và chửi cho một chập vì tội ăn uống ko điều độ.
Nhưng cũng may mắn một điều là sau một thời gian thì thằng tôi dc đền đáp lại bằng những mối quan hệ “hậu tình yêu” khá tốt đẹp và vui vẻ với những người yêu cũ! Và giờ thằng tôi cũng đang vui vẻ hạnh phúc với người yêu của mình… nhưng vẫn luôn lo sợ…

Có lần tôi đi công việc vào buổi chiều ngang qua 1 con đường nhỏ ở quận Phú Nhuận. Tình cờ tôi thấy 1 cụ bà đẩy chiếc xe lăn của một ông cụ đi dạo hóng mát cuối ngày. Ông cụ có vẻ đã khá yếu, nhưng từ phía sau bà cụ vừa đẩy chiếc xe chậm chậm vừa vui vẻ nói chuyện với ông cụ dù tôi chẳng biết ông cụ có nghe được hay ko! Nhưng điều đó làm tôi cảm thấy rằng tình yêu vẫn luôn tồn tại ở xung quanh và nó không quá khó để tìm và nắm giữ nó. Quan trọng là chúng ta biết trân trọng nó hay ko mà thôi. Tự nhiên ước gì bản thân tôi và người yêu bây giờ cũng dc hạnh phúc vui vẻ bên nhau cho đến ngày già như thế vẫn còn có thể cùng nhau dạo phố chiều.

Ước mơ có bao giờ thành hiện thực không nhỉ???