Hôm nay, tôi tình cờ đọc một bài viết về tình yêu và chia tay. Ở đó, người viết có đề cập đến ý niệm tình yêu như một chuyến xe buýt. Khi bạn thích thì xe vẫn cứ chạy băng băng, khi không còn muốn ở trên đó thì xuống xe và chờ chuyến tiếp theo. Tôi nghĩ có rất nhiều người biết ý niệm này và thích nó. Họ muốn ‘thử yêu’ nhiều người để tìm được người lý tưởng nhất cho mình. Họ cứ yêu, chia tay, rồi yêu và lại chia tay hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, họ được gì ngoài sự mệt mỏi, chán chường và thất vọng vì ‘người yêu lý tưởng’ vẫn mãi chưa đến? Còn bao nhiêu trạm dừng nữa để đến được trạm cuối của hạnh phúc? Thật khó trả lời được.
Thời gian gần đây, giữa tôi và bạn người yêu có nhiều trục trặc từ cả chủ quan lẫn khách quan. Chúng tôi mệt mỏi đến mức đã muốn buông tay và đi tìm một trạm dừng khác. Có lần, bạn người yêu bảo tôi phải cố gắng cho đến giây phút cuối cùng vì hạnh phúc của cả hai mà không được buông tay. Khoảng 2 tuần gần đây, mọi việc thực sự rất tệ. Nhìn bạn ấy mệt mỏi chống chọi mà tôi thấy xót xa và đau lòng dù chính tôi cũng rất mệt. Bạn ấy đã muốn bỏ cuộc, đã muốn buông tay với đủ lý do và cách thức. Tôi thì đã nghĩ đến chuyện đó nhưng cuối cùng lại nhớ đến lời bạn nói khi trước và tiếp tục cố gắng. Thế là chúng tôi đã dìu nhau lay lất qua được một khoảng thời gian nữa với đủ hỉ, nộ, ái, ố… Thật không thể tin là tôi đã làm được như thế.
Tôi tin rằng trên đời này có một thứ gọi là duyên số. Vấn đề chỉ là chúng ta có nhận ra duyên tới hay không thôi. Đã nói đến duyên thì nó sẽ đến chỉ vài lần trong đời hoặc chỉ một lần duy nhất. Nếu bạn để lỡ thì nó sẽ vụt tan ngay. Tôi tin tôi và bạn người yêu có một thứ duyên số run rủi mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ lặp lại. Mọi thứ diễn ra thật tình cờ và nhanh chóng như một cơn mưa mùa hè ở Sài Gòn. Chỉ khác là tình yêu đã ở lại với chúng tôi hơn nửa năm rồi chứ không vụt tan như mây mưa. Tôi yêu bạn ấy nhiều như thể chưa từng yêu ai khác và cũng chưa ai được có được nhiều tình cảm của tôi đến vậy. Kể cả khi bạn la hét, xóc xỉa thì tôi vẫn nhịn, chiều chuộng và xoa dịu. (Nếu là người khác thì chắc chắn đã ăn bộp tai ngay từ câu đầu tiên rồi!)
Bạn thường trách: “anh chưa bao giờ giữ được lời hứa nào với em cả!”. Giờ thì tôi đã, đang và sẽ giữ lời hứa cố gắng đến giây phút cuối cùng để giữ bạn và giữ nhau. Cho dù bạn có bỏ cuộc thì tôi cũng sẽ không buông tay mà cố gắng luôn cả phần của bạn.
Tôi luôn tâm niệm rằng: Trên đời này không có ai là lý tưởng cho ai khác cả. Hai người yêu nhau thật lòng sẽ thay đổi, điều chỉnh bản thân để trở nên lý tưởng trong cuộc sống của nhau và bổ khuyết cho nhau. Nếu biết giữ thì tình yêu sẽ viên mãn, duyên số sẽ đến và ở lại. Trạm cuối của hạnh phúc là do chúng ta tự xây lên chứ không phải đi tìm một nơi ai đó đã an bài sẵn.
Tin tôi đi, yêu rất khó nhưng khi đã yêu sâu đậm thì buông tay nhau còn khó hơn rất nhiều. Thay vì buông tay, hãy yêu cả cái chưa tốt của nhau, cùng nhau sửa những cái xấu và chia sẻ cuộc sống với nhau. Như chính tôi đã yêu cái tính nóng nảy và thiếu kiềm chế bản thân của bạn người yêu. Thật đấy!