Bận đến chết đi được

Cũng đã hơn hai tháng rồi thằng tôi chả đụng chạm gì tới hai cái blog cả. Tất cả nguyên nhân đều gom vào một chữ: Bận. Phải nói là tôi bận điên cuồng với đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Giai đoạn gần cuối tháng 11 đến giữa hết tháng 12 là kinh khủng nhất với đủ các thể loại event, sự kiện, họp báo này nọ. Tuy bận vì công việc nhưng cũng có nhiều điều hay ho và vui thú. Có lẽ mệt nhất, kinh khủng nhất và cũng học hỏi được nhiều điều nhất là 7 ngày bị “giam lỏng” ở khu resort The Grand Ho Tram Strip và sân golf The Bluff nhân giải golf hoành tráng nhất châu Á Ho Tram Open diễn ra. 7 ngày quanh quẩn ở sân golf, khách sạn chỉ có cát, nắng, gió và công việc nên dù được ở trong resort hoành tráng bậc nhất thì cũng chẳng có tâm trí đâu mà tận hưởng hay chơi bời. Cái tuyệt vời thứ nhất là gặp, nói chuyện và chụp hình chung với Brian trong nhóm Westlife (aka thần tượng thời tuổi teen của tôi). Cái tuyệt thứ hai là được làm việc, tác nghiệp trong một giải thể thao chuyên nghiệp và tất cả mọi thứ đều rất quy cũ và tổ chức chặc chẽ. Thứ ba là gặp, làm việc và học hỏi về nghề và kinh nghiệm sống với các anh, chị, bạn đồng nghiệp ở nhiều cơ quan báo chí từ Nam tới Bắc tụ về. Dù 7 ngày đó rất mệt, nhiều lúc rất nản nhưng cũng có những lúc rất vui, thư giãn và phấn khích. Không biết năm nay có tiếp tục được gặp lại những gương mặt cũ ở Ho Tram Open nữa không nhưng tôi cũng rất mong sẽ có cơ hội gặp lại mọi người để cùng làm việc, tác nghiệp và học hỏi kinh nghiệm về nghề báo. Nói thật là sau chuyến công tác dài ngày đó, tôi có một cái nhìn rất rất khác với những người làm báo đến tham dự vì hầu hết các anh chị, các bạn đều rất tận tâm với nghề và làm việc cực kỳ chuyên nghiệp. Không chỉ vậy, họ còn rất am hiểu và sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm, kiến thức cho những người còn mù mờ về golf như tôi. Thật sự rất biết ơn sự chia sẻ tận tình của tất cả mọi người trong 7 ngày đó.

Vậy là còn không đến 1 tháng nữa thì đã Tết. Thật tình năm nay lại muốn dành thời gian Tết ở bên người yêu hơn là về nhà. Nhưng cả hai đứa ở hai quê khác nhau và chẳng đứa nào dân thành phố cả nên đành chấp nhận chia xa 9 ngày vậy. Nguyên nhân mà tôi muốn ở với người yêu trong Tết này cũng khá trùng hợp và thú vị. Nhưng có lẽ tôi sẽ kể trong một entry khác vào thời điểm thích hợp (và nó sẽ rơi vào khoảng gần Tết 😉 ).

Từ nay đến Tết tôi sẽ chăm chỉ viết blog ở đây và cả Taste of Z hơn. Hy vọng mỗi tuần tôi sẽ “khủng bố” những bạn đang theo dõi blog của tôi ít nhất là một lần. Còn nhiều nhất thì tôi không chắc lắm. Hãy chờ xem!  

Chuyện mấy cuốn sách

Mấy hôm nay tôi tính mua một quyển sách mới phát hành gần đây vì mục đích công việc. Sau mấy lần tìm trên Tiki thì cuối cùng quyết định đi mua ở nhà sách. Số là tuần trước lên Tiki tìm thì không thấy, đến hôm nay tìm được với giá giảm 30% thì hết hàng hoặc chưa có hàng gì đó. Thế là tôi đành đi bộ ra Fahasa gần cty sau khi đi ăn trưa để mua.

  
Cũng đã lâu lắm rồi tôi không mua sách ở Fahasa nói riêng và nhà sách nói chung. Thường thì lên Tiki đặt hàng rồi ngồi run đùi chờ sách tới nhà thôi mà lại còn rẻ hơn Fahasa ít nhất 20%. Hôm đó, tôi mua ở Fahasa Tân Định trên đường Hai Bà Trưng (gần chợ Tân Định). Đón tôi ở cửa là một chú bảo vệ mặt đầy nghi ngờ và đề phòng thành phần đạo chích. Đi vào trong là một tập đoàn nhân viên trông cứ như các “siêu mẫu diễn mặt lạnh” (mà thật ra thì “mặt lạnh” của các siêu mẫu nước ta trông giống “mặt người bị bón 1 tuần” hơn). Tôi dáo dát đi xung quanh tìm quyển sách mình muốn thì cả nùi nhân viên đứng gần đó không ai buồn đến hỗ trợ hay hỏi 1 câu cho vui. Khi tính tiền ra về thì phải chờ cô thu ngân trong bộ áo dài màu hường cực sến lúc ấy đang kéo cao ống quần lên đầu gối gãi chân và chém gió với một đồng nghiệp nam khác khoảng 5 phút. Sau cô nàng ấy có thể vô ý vô tứ như thế khi tôi đang dứng lù lù trước quầy thu ngân. Thật là bó tay!

Quyển sách giá gần trăm ngàn. Cầm quyển sách trên tay đi về công ty, tôi chợt nghĩ phải chi mua ở Tiki thì tôi đã tiết kiệm được gần 30k (lúc đó Tiki đang giảm quyển này 30%) và không phải bực bội vì thái độ của nhân viên ở đó.  Rồi lại chợt nghĩ, một quyển sách có giá trị thật là bao nhiêu vì Tiki đã giảm quyển này đến 30% và có thể sẽ giảm nhiều hơn trong đợt chạy chương trình nào đó! Tại sao sách là thứ cần thiết cho cuộc đời mỗi người mà bị “làm giá” kinh khủng tới vậy? Tôi nghĩ không phải gia đình nào cũng có thể bỏ cả trăm nghìn mua một quyển sách cho con, em mình đọc khi có nhiều thứ vui, thú và miễn phí tràn lan. Mua giá nguyên gốc làm gì để rồi thỉnh thoảng những thứ đại diện cho văn hoá ấy lại bị đổ đống bán giảm giá rẻ mạt như những thứ đồ hư thối hoặc hết thời.

Tôi còn nhớ cách đây vài năm có một khảo sát rằng trung bình một người Việt Nam đọc khoảng 0,8 quyển sách mỗi năm. Xin thứ lỗi nếu tôi nhớ không chính xác con số nhưng con số đó thấp một cách ấn tượng cho một dân tộc luôn tự hào chăm chỉ, ham học, giàu văn hoá! Mà 2 năm nay tôi cũng chuyển sang đọc sách tiếng Anh là chủ yếu chứ sách ở ta giờ quá tệ, biên tập cẩu thả quá. Đến một công ty sách lúc trước nổi tiếng biên tập kỹ, dịch hay thì giờ cũng phải chạy theo miếng cơm và túi tiền để rồi chất lượng lao dốc không phanh. Thôi thì giờ cứ in sách tô màu nghệ thuật bán cho nhanh cho gọn nhỉ! Ai mà cần đến văn chương hoa mỹ nhân văn nữa! Thiệt là buồn cho sách…

À sẵn kể 1 chuyện về việc tôi đi mua sách ở Thái. Số là mỗi năm tôi đều được/bị bạn bè kéo đi Thái chơi. Tôi thường chọn những mùa vắng khách, không lễ hội để đi. Nếu khách đến Thái để mua sắm quần áo đồ đạc là chủ yếu thì tôi hầu chỉ có hứng đi lựa sách ở Kinokuniya. Lần nào cũng vác về cả chục quyển sách, tạp chí đủ kiểu mà nói k quá chứ tiền mua sách luôn chiếm khoảng 1/2 chi phí chuyến đi. Năm 2014, lúc tính tiền chồng sách tôi vác ra, đứa bạn đi chung hỏi nhân viên là mua nhiều vậy có được hoàn thuế hay không. Chị nhân viên đang tính tiến quay lên cười rồi nói sách có bị đánh thuế đâu mà hoàn. Điều đó làm tôi chợt nghĩ sách ở nước ta đánh thuế cao không? Sách nhập thì thuế bao nhiêu? Chứ còn ở Thái mua sách tiếng Anh rất dễ, nhiều và giá tương đương giá gốc trên bìa chứ không vượt trội nhiều. 

Cũng vì vậy mà 2 năm trở lại đây tôi hầu như đọc sách tiếng Anh vì chất lượng in ấn, giấy, biên tập đều rất tốt. Dù cho giá có cao hơn bản tiếng Việt ở nước ta nhưng bù lại chất lượng cao hơn rất nhiều so với cách làm ăn chụp giật trong nước…

Nghĩ cũng buồn quá ha! 

vì yêu thương không cần điều kiện

Khi tôi bắt đầu viết bài này thì bạn người yêu đang tắm. Sau đó thì sao? Có lẽ hầu hết người đọc đang cho ‘trí tưởng tượng bay xa’ rồi! Thật ra thì sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau đi ăn sáng rồi đi làm ở hai văn phòng khác nhau, ở hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau.

Tôi không biết cảm giác yêu thương một người có khác nhau ở mỗi con người hay không, nhưng với tôi, đó là một cảm giác đặc biệt kỳ lạ. Có một tối tôi đi uống cafe với anh bạn, rồi anh chợt hỏi tôi một câu trên đường về: “Hai đứa bây yêu nhau thì lúc cãi nhau, ai sẽ nhường ai?”. Thực sự đây là một câu khó trả lời vì chẳng ai muốn mình thua người khác cả. Với chúng tôi, ai đúng thì người kia thua. Còn không ai đúng hoặc ai cũng đúng ở một mức độ nào đó thì tôi sẵn sàng nhường. Cái nhường ở đây không phải vì ai đúng hơn ai mà vì mối quan hệ, tình cảm của cả hai quan trọng hơn chuyện thắng-thua, thiệt-hơn trong tranh cãi. Khi gặp người mình thương yêu thật sự và thật lòng, chúng ta sẽ sẵn sàng bỏ qua mọi quy tắc của bản thân để làm những điều điên rồ mà trước đó dù có trong mơ cũng sẽ không bao giờ xảy ra. Ngược lại, khi đối phương cảm nhận được tình cảm thì họ cũng sẽ cư xử rất khác. Khi nghe câu trả lời có phần lý-thuyết-tất-nhiên của tôi thì anh bạn tôi đã cười hô hố và bảo: “Tụi mày hay thiệt! Anh chả nhịn được ai hết”.

Trên đời có nhiều sự so sánh khập khiễng nhưng mang tình yêu thương ra so sánh với nhau là điều khập khiễng nhất. Cơ bản thì mỗi người chúng ta đều dành cho những người khác nhau những tình yêu thương khác nhau. Không ai giống ai. 

Tôi phải thừa nhận mình là một người may mắn vì có được sự yêu thương của nhiều người: gia đình, bạn bè, anh em, đồng nghiệp… Mỗi người mỗi kiểu nhưng nó làm cuộc sống của tôi thêm ý nghĩa và là sự an ủi, động lực mỗi khi tôi thất bại hoặc thất vọng. Tôi nghĩ rằng sự yêu thương của họ dành cho tôi rất lớn và không điều kiện vì tôi thuộc dạng tính nết trái khoáy, ngang ngược.

Cũng vì được nhiều người yêu thương nên tôi cũng dành tình cảm của mình cho nhiều người và không đòi hỏi họ trả công. Rồi những người đó sẽ lại yêu thương những người khác nữa và tình yêu sẽ lan toả một cách vô điều kiện. 

Tại sao chúng ta không dành thời gian để yêu thương nhau một chút thay vì mãi ngồi lên án, chọc ngoáy, mắng nhiết, đay nghiến nhau! 

 

Khi cái ác được yêu thích

Đôi khi tôi tự hỏi cái câu ‘Nhân chi sơ, tính bảng thiện’ có còn đúng trong xã hội hôm nay hay không?

Có hôm tôi ngồi cafe với vài người bạn, họ thích thú bàn về một bộ phim Trung Quốc nào đó đang hút khách. Nội dung cơ bản là về những con người đan tâm hãm hại nhau hòng được phần hơn trong miếng bánh lợi ích. Điều khiến tôi suy nghĩ là sự thích thú của người xem đều hướng về những thủ đoạn, chiêu trò, mánh khoé tàn độc và khen lấy khen để. Thập chí, họ còn “diễn” rất nhập tâm những trường đoạn ác độc trong phim. Nhân vật ấy nhập vào họ thật sống động. Một ý nghĩ chợt thoáng qua: hình như những series phim như vậy đều có những ‘chiêu thức’ ngày càng thâm hiểm, ác độc hơn để câu khách. Lại chợt nghĩ: những người như thế nào mà có thể ‘chế biến’ ra những thứ kinh tởm như thế?

Khi các nhân vật chính diện được xây dựng như những vị thánh nhàm chán, có vẻ chúng ta ngày càng yêu thích các nhân vật phản diện hơn vì ở họ có một sự bí ẩn, thu hút kỳ lạ. Và một điều quan trọng (theo tôi là) các nhân vật phản diện ấy có phần giống chính chúng ta ở những tham vọng, mưu mô, độc ác, thủ đoạn. Thế là các nhân vật ấy được chú ý đầu tư đẹp hơn, lộng lẫy hơn nhưng cũng ác độc hơn, tàn bạo hơn như để thoả mãn khán giả.

Nhiều người không ngại ngợi ca sự ác nhân danh cái thiện. Đó là một sự ngây thơ đầy tội lỗi. Đơn cử, tôi thấy rất nhiều người ca ngợi, ủng hộ người ta đánh chết những kẻ trộm chó vì họ cho rằng những kẻ trộm/giết chó đã gây nên một tội ác tày trời và chúng đáng chết. Vâng! Trộm chó là một tội ác, bảo vệ chó là điều rất đáng làm. Nhưng hãy nghĩ xem, giết người là một tội ác còn kinh khủng hơn nữa. Và người ta đang cổ vũ, ủng hộ việc giết người. Họ tốt không? Họ tốt vì họ yêu thương động vật. Vậy họ có ác không? Xin thưa! Họ rất ác vì đã cướp đi sinh mạng của người khác và những kẻ cười hả hê vì người khác bị giết còn ác hơn nhiều lần.Tôi hoàn toàn không có ý định ủng hộ những kẻ trộm/giết chó nhưng với quan điểm cá nhân tôi thì họ hoàn toàn không đáng chết. Mà nếu họ có đáng chết thì quyền phân xử cũng không nằm trong tay những kẻ hô hào, ủng hộ.

Có phải chúng ta ngày một ác hơn, tàn độc hơn không? Cá nhân tôi đang nghĩ như thế khi cháu giết bà, con giết cha mẹ chỉ vì vài mươi nghìn đồng để chơi game. Những đứa trẻ 8-10 tuổi có thể giết bạn bè cũng vì vài lý do như thế. Khi những cái ác ngây thơ ngày càng lây lan thì xã hội sẽ vô thức thúc đẩy cái ác nhân danh cái thiện rồi chính cái ác sẽ bóp nát cái thiện.

Thật đáng sợ!

Viết (rất) ngắn về chuyện viết

Sau một thời gian làm nghề có liên quan tới viết lách thì tôi nhận ra một số điều:

  • Khi cần viết về một vấn đề gì tôi thường đọc khá nhiều thông tin về nó. Ví dụ: gà rán hay gà nướng ngon hơn? Tôi sẽ tìm nhiều công thức làm cả 2 món gà, đi ăn 2 món ở nhiều tiệm, hỏi ý kiến nhiều ‘đồng bọn’ đam mê ăn uống, xem ý kiến các chuyên gia, tham khảo phân tích khoa học này nọ.
  • Lúc có 1 nùi thông tin như vậy, cái đầu sẽ tự đâu ‘xay nhuyễn’ thông tin ra rồi sắp xếp lại và đưa ra phán quyết bài viết có khả thi hay không. Nếu ok thì viết, k thì tìm cái khác viết.
  • Việc nghĩ ra đề tài để viết là thứ mắc mệt nhứt thế giới loài người.
  • Nghĩ ra đề tài rất thú vị nhưng lúc nhảy vô làm thì thất nó khó khả thi là điều mắc mệt nhứt thế giới các dị nhân.
  • Tìm được người đáng tin cậy để tham vấn các vấn đề liên quan tới khoa học/ kỹ thuật là điều mắc mệt nhứt thế giới các siêu anh hùng.
  • Lúc đi học phổ thông, thấy vụ lập-dàn-ý là thứ xàm xí nhứt thế giới. Giờ thì thấy nó là cứu tinh của nhân loại.
  • WC là nơi để suy nghĩ cách giải cứu thế giới tuyệt vời nhứt.
  • Tắm là lúc có nhiều ý tưởng hay ho (và cả biến thái) tuôn trào nhứt.

Tạm thời là vậy đã!

Kem đánh răng bảo vệ toàn diện: thiệt ra thì tôi ko viết bài gì về gà nướng hay gà rán cả.

Kem đánh răng bảo vệ 2 lần trắng sáng mới: Cá nhân tôi thích gà nướng hơn. Nhất là khi có 1 cốc bia hoặc 1 ly rượu trắng! Tuyệt vời ông mặt trời luôn ấy!