Những người không trọn vẹn

Có một chuyện cứ lẩn quẩn trong đầu tôi suốt cả tuần nay mà chẳng thể nào ngưng nghĩ về nó được. Rồi trưa nay, tôi lại gặp một chuyện tương tự và nó lại làm tôi suy nghĩ. Đó là chuyện về hai người khuyết tật mà tôi gặp trong tuần này.

Người đầu tiên tôi gặp ở cửa hàng Circle K  gần công ty. Hôm ấy, đi loanh quanh không biết ăn gì cho bữa trưa muộn, tôi ghé vào Circle K mua mì trộn mang về văn phòng vừa làm vừa ăn. Đón tôi ở quầy thu ngân là một nhân viên đội nón hơi sụp xuống, giọng hơi yếu (có lẽ anh k nhỏ hơn tuổi tôi là mấy nên từ lúc này xin gọi là anh). Anh lấy yêu cầu món ăn của tôi, tính tiền rồi thối tiền lại một cách hơi lúng túng. Lúc ấy, tôi nghĩ có lẽ đây là nhân viên mới (vì thường mua mì ở đây mà chưa gặp lần nào) nên thoải mái, không hối thúc gì cả. Sau khi thanh toán tiền, anh bước sang quầy chế biến mì, hỏi kỹ càng yêu cầu cách làm mì, chiên trứng, rau của tôi thế nào rồi mới bắt đầu thực hiện. Tôi kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của anh và trong đầu vẫn nghĩ đó là nhân viên mới nên cẩn thận như vậy cũng tốt. Khi anh trụng mì, tôi ngỡ ngàng nhìn rồi tim gần như thắt lại, trong đầu nổ ra nhiều câu hỏi khác nhau khi thấy một bàn tay của anh bị mất ngón cái và da bàn tay ấy có sẹo như từng bị bỏng nặng hoặc dính acid mạnh. Thấy cảnh anh làm phần mì một cách từ tốn, kiên nhẫn và rất có tâm, tôi mới nhìn anh kỹ hơn một chút thì mới nhận ra chiếc nón lưỡi trai đội sụp xuống để che đi chiếc kính và một con mắt trắng đục. Nhìn anh loay hoay với phần mì, tôi cười như để động viên anh và tỏ ý rằng anh chứ từ từ, không cần phải gấp làm gì. Khi anh làm xong, đóng hộp rồi giao hàng, tôi cười, cảm ơn anh và anh cũng cười đáp lại. Trên đường về công ty, trong đầu tôi lại nổ ra nhiều câu hỏi mà chẳng biết phải trả lời thế nào cho đúng…

Người thứ hai thì tôi vừa gặp ở tiệm sushi Hokkaido Sachi trên đường Nguyễn Trãi khi đi ăn với ba mẹ lúc trưa nay. Anh là nhân viên giữ xe ở quán. Lúc đi vào, tôi đang vội nên chỉ lấy thẻ xe mà không để ý. Khi ra về, tôi đưa thẻ và chỉ chiếc xe của tôi. Thông thường, nhân viên sẽ dắt xe theo hướng khách muốn đi như ở những quán khác. Tuy nhiên, khi anh đứng lên, bước tới chiếc xe của tôi thì tôi cảm thấy ái ngại và xấu hổ vô cùng. Chân anh bị tật, dáng đi xiêu vẹo giữa trời nắng để dắt xe cho một đứa lành lặn như tôi… Tôi ái nói với anh hãy để tôi tự dắt nhưng anh vẫn tiếp tục làm công việc của mình. Tôi phải công nhận anh dắt xe rất gọn và có nghề dù chiếc xe của tôi nặng như quỷ. Trên đường về lại văn phòng, tôi lại suy nghĩ đủ chuyện đến mức rẽ nhầm đường.

Hai người đàn ông với hình hài không trọn vẹn đó làm tôi nghĩ đến những kẻ lành lặn nhưng không chịu làm việc, ăn bám xã hội hay đi ăn xin, nhờ cậy lòng trắc ẩn của người khác. Những người khuyết tật mà còn đi làm kiếm sống, để không phải dựa dẵm vào ai khác trong khi nhiều thành phần chỉ biết ăn không ngồi rồi, làm anh hùng bàn phím và những chuyện không đâu.

Tôi cũng thấy thích những nơi chấp nhận thuê nhân viên khuyết tật để tạo điều kiện cho họ có công ăn việc làm để kiếm sống và ngẩn mặt nhìn đời chứ không phải dựa vào sự thương hại của bất kỳ ai. Không phải công ty nào, quản lý nào cũng đủ kiên nhẫn và lòng nhân ái để chấp nhận những nhân viên như thế vì hiệu quả công việc của họ sẽ khó có thể bằng các nhân viên bình thường, khách hàng có thể sẽ không hài lòng khi phục vụ chậm hoặc có sai sót. Tôi nghĩ họ đã phải rất tâm huyết thì mới làm đc vậy nhất là trường hợp của anh nhân viên ở Circle K.

Tôi thực sự thán phục hai người đàn ông mà tôi may mắn gặp trong tuần qua. Họ dạy tôi biết mình phải cố gắng nhiều hơn nữa, chăm chỉ hơn nữa, làm việc tốt hơn nữa và không bao giờ được bỏ cuộc. Nếu một người có thân thể không nguyên lành mà vẫn đi làm, kiếm tiền, vui sống thì không lý gì một kẻ lành lặn mạnh khoẻ như tôi và nhiều người khác trong xã hội này lại không làm được. Họ đúng là những người đàn ông chân chính và chuẩn mực. 

Có những khi liệt giường

Liệt giường theo đúng nghĩa đen vì bị bệnh mà đoán già đoán non bệnh, bận quá nên cứ ra tiệm mua thuốc uống cầm chừng. Tới khi xong việc, rảnh đi khám thì được tuyển thẳng vô hồi sức cấp cứu cách ly luôn. Một cảm giác thiệt là Định Mệnh…..

Bệnh viện là nơi chả ai yêu thích đến bao giờ. Ở lại thì càng không. Một đứa căm ghét bệnh viện như tôi thì toàn ‘chơi lớn’: đã k bệnh thì thôi, bệnh thì phải liệt giường hoặc vô viện chứ chả mấy khi bệnh vặt vãnh. Lần này đúng là số con rệp vì nghỉ lễ trong bệnh viện vì suy nhược và thiếu máu. Mà ở bệnh viện thấy được nhiều điều lắm…

Lúc đi đóng tiền xét nghiệm, tự nhiên tôi bị choáng váng lả người đi, tiền cầm trong tay rơi tứ tung. Mọi người xung quanh bảo: “rớt tiền kìa”, tôi mơ hồ cúi xuống lượm mà rớt thì tiền vẫn cứ rớt. Mọi người xúm lại lượm giùm, xếp ngay ngắn đưa vào tận tay, rồi gọi nhân viên chuyển đi cấp cứu luôn.

Bất kỳ phòng bệnh nào cũng có một quý-ông/bà-biết-tuốt (mà tôi thấy thường là bà). Người mày biết phải khám thế nào, đi ra sao, mấy giờ, bệnh này thì xét nghiệm gì, nội soi có đau hay không…vâng vâng và mây mây. Nói chung nhân vật này rất xởi lởi, vui tánh, tốt bụng, kiểu như là người thân của bác sỹ cả cái bệng viện.

Phòng nào cũng có một người rất bất lịch sự. Họ luôn ồn ào, ăn to nói lớn, la hét, cộc cằn. Bên cạnh đó thì cũng có một người luôn im lặng, nằm im, chẳng động đến ai bao giờ.


Một người xuất viện đi về, cả phòng rần rần chúc mừng, vui như mình hết bệnh. Người về cũng tay bắt mặt mừng chúc người còn nằm lại mau khoẻ, mau hết bệnh. Tất cả cứ như thân quen nhau từ lâu lắm rồi dù có người chỉ vừa gặp tối hôm trước đến sáng hôm sau đã chia tay.

Chẳng bác sỹ/y tá nào muốn khó chịu, nặng lời với bệnh nhân. Đã bệnh là khổ, chẳng ai muốn người khác khổ hơn nữa nên tôi thấy họ luôn cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể. Bệnh nhân nói năng dễ nghe thì họ cũng đối đãi dễ chịu. Bệnh nhân cà chớn thì họ làm đúng trách nhiệm. Cùng là con người, phận làm công kiếm tiền, hai phía đều nể nhau, đối xử phải phép để cả hai bên đều được lợi. Công việc của y bác sỹ thuận lợi thì bệnh nhân cũng được chăm sóc tốt, mau khoẻ thôi. Nhiều người cứ cậy có tiền, có quyền thì ra vẻ ta đây, ai cũng phải cun cút phục vụ. Có lẽ họ nên lên núi chơi với giun dê

Đi khám từ bv công đến từ, từ sang tới hèn, từ bảo hiểm đến dịch vụ, tôi thấy rằng nếu mình lịch sự, nói năng lễ độ thì chẳng có ai làm khó hay cộc cằn với mình cả. Nhân viên y tế hay bác sỹ đều là người, có cảm xúc, có stress như bất kỳ ai trên thế giới này. Bạn mệt vì bệnh, đau lòng vì người thân bệnh thì họ cũng mệt thì áp lực công việc, đau buồn vì chuyện riêng thôi. Bạn lịch sự, họ sẽ đáp lại như thế. Bạn hỏi chân thành, họ sẽ trả lời tận tâm. Quan trọng nhất là tôn trọng nhau và tạo điều kiện để họ làm tốt chuyên môn của mình và bạn được chóng khỏi bệnh.

Nằm viện cả tuần, mổ xẻ cũng rồi, hôm nay mới xuất viện. Thấy thương người yêu kinh khủng. Sáng đi làm, nhắn tin hỏi thăm liên tục. Làm xong lại phóng vào bệnh viện tay xách nách mang đủ thứ đồ. Lo lắng, an ủi, chăm sóc đủ cả. Chưa ai thương mình được nhiều như vậy và mình cũng không thương ai nhiều như thế. 

Ba mẹ già rồi mà phải ngày đêm lo cho thằng con nằm chẹp bẹp trong bv. Haizzz

Nằm viện trong âm thầm và lặng lẻ, không báo cho bất kỳ ai ngoài người yêu (dĩ nhiên), sếp (để xin nghỉ làm) và 1 đứa bạn rần rần rủ đi chơi (nên phải nt chửi lại là “tao đang nằm viện, thằng khốn”). Nên hôm qua có vài người nữa biết thì lại nt trách sao không báo. Báo mà làm gì để phiền nhau cơ chứ. Thân thì thân mà bệnh thì có vui vẻ gì đâu mà báo, bớt cho nhau chuyện phiền gì thì bớt. Vậy đi cho đời vui và nhẹ nhàng.

Mong manh như gió

Tựa đề nghe có vẻ sến kinh khủng luôn nhỉ. Nhưng bạn đừng lo, tôi không có nhiều máu-sến trong người lắm đâu. Chỉ thỉnh thoảng tôi mới lên cơn sến một lần thôi.

Chuyện là tôi đang đọc một quyển sách khá phức tạp và khó hiểu. Cũng khá lâu rồi tôi mới tìm được một quyển sách do tác giả Việt viết khiến tôi chăm chú đọc như thế. Đến giờ tôi đã đọc được hơn nửa quyển với tổng thời gian khoảng 2 tháng. Thời gian lâu thế cũng chỉ vì tôi bận công việc và một phần khác là tôi không có hứng cho việc đọc. Tôi mất khoảng hơn 5 tuần để đọc 70 trang đầu tiên và chỉ 10 ngày để đọc hơn 200 trang tiếp theo. Có vẻ không được cân bằng lắm nhỉ!

Khi đọc quyển này, tôi cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống đều rất mong manh. Tình yêu mong manh, những mối quan hệ mong manh, cuộc sống mong manh, lòng tin mong manh… Chỉ có sự dằn vặt, nổi thống khổ và sự ám ảnh là trường tồn. Ví như chỉ cần chợp mắt một lúc trên bờ biển thì nhân vật đã mất đi một người thân. Sự buồn thảm chìm sâu trong màn đêm và dòng nước lạnh lẽo. Không một tiếng nất.

Mỗi sớm mai thức dậy, chợt nhận thấy mối quan hệ với nhiều người xung quanh mình chợt tan biến như làn sương mỏng tan vào ngày mới, như cơn gió thoảng qua rồi đi mất. Chẳng để lại cảm xúc tiếc nuối gì. Đó âu cũng là tác động của thời gian và sự chữa lành của lòng thương cùng sự quan tâm từ những người xung quanh.

Gần đây chuyện tình cảm của tôi và bạn người yêu không tốt lắm. Tất cả nguyên nhân đều do tôi mắc phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Thế nhưng, tình yêu mong manh ấy đã được cứu rỗi nhờ vào sự bao dung. Chúng tôi quyết định sẽ cùng nhau vượt qua biến cố này. Có người cùng chống chọi lại cuộc đời đầy nguy khốn quả là một ân huệ lớn. Tôi phải thừa nhận rằng không phải ai cũng có được may mắn đó.

Cho dù tình yêu, cuộc đời có mong manh đến đâu, tôi cho rằng chúng ta phải luôn bảo vệ, nâng niu nó để nó không tan biến dễ dàng. Nói chung là đừng từ bỏ vì những thứ đó rất quý giá và chúng ta sẽ rất rất rất hối hận nếu đánh mất. 

 

một năm

Cuối cùng thì tháng 11 cũng gần kết thúc. Nhớ lại một năm trước, một ngày đầu tháng 11 tôi nhận được điện thoại thông báo nhận công việc mới ở một ngành mới. Trong hơn 20 năm sống, tôi (và cả ba mẹ tôi) chưa bao giờ thoáng qua ý tưởng tôi sẽ bước vào nghề báo. Lý do cũng khá đơn giản: trừ những kỳ thi tốt nghiệp các cấp, điểm văn của tôi chưa bao giờ quá 7 điểm. Cú rẽ bất ngờ vào nghề báo vậy mà đã hơn một năm rồi. Thời gian trôi nhanh thật.
Tính ra thì đây là công việc tôi làm lâu nhất từ lúc ra trường đến giờ (đã hơn 1 năm) mà vẫn còn thấy hứng thú và chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ bỏ. Công việc đôi khi rất nhàn nhã nhưng lắm lúc rất nhiều và mệt. Có những ngày thong thả đi cafe, đọc sách vì sếp cho nghỉ. Cũng có nhiều ngày cắm mặt ở công ty từ sáng đến sau nửa đêm mới về đến nhà và 9 giờ sáng hôm sau lai tiếp tục chiến đấu. Công việc thú vị, đồng nghiệp vui và cá tính, gặp nhiều nhân vật rất đáng ngưỡng mộ và học hỏi được nhiều điều từ họ. Đó cũng là nguyên nhân khiến tôi luôn yêu công việc hiện tại. Một điều khác nữa là công việc bắt buộc tôi phải liên tục đọc và cập nhật nhiều thứ mới mẽ và cả học những cách hành xử mà trước giờ tôi chưa bao giờ làm. Không thể nói là bản thân đã hoàn thiện hơn nhưng có thể nói là mình đã tốt hơn một năm trước kha khá.
Từ khi ra trường đến giờ tôi đã làm ít nhất 4 công việc và lần nào cũng là một ngành nghề khác nhau. Xem ra thì hồ sơ công việc của tôi không dày nhưng đủ làm người khác “rối” vì mức độ bay nhảy tung tăng. Khó có thể nói trước đây sẽ ra công việc tôi sẽ theo đuổi đến cùng. Nhưng ít nhất, bây giờ, đây là công việc tôi sẽ theo đuổi trong tương lai gần và còn chuẩn bị lên kế hoạch đi học thêm về ngành này.

Ừ thì một năm chung sống với nghề báo rồi đấy. Ít nhất thì đến giờ vẫn thấy mê nghề này và mỗi ngày đến công ty là một ngày vui!

viết gì trong ngày tận thế…

theo lịch Maya thì hôm nay 21/12/2012 là ngày cuối cùng của lịch Maya và dĩ nhiên cũng là ngày kết thúc của thế giới xinh đẹp này. do dù chả biết là canh theo múi giờ nào trong 24 múi giờ trên thế giới thì tối qua có vẻ dân Việt Nam… àh ko chỉ giới trẻ thôi… đã háo hức hào hứng hâm hở đón ngày tận thế; các tiệm ăn, quán nhậu, bar club thi nhau hốt bạc vì dân tình tụ tập chờ tới 12h để coi có ngôi sao nào  bay chíu chíu vô trái đất hay là mặt trời nổ cái bùm rồi chết cũng mãn nguyện. nhưng không trời vẫn tối, mặt trời sáng nay vẫn lên (dù hơi nóng hơn ngày hôm qua chút xíu), người vẫn đi học đi làm đi cafe đi chợ đi chơi và quan trọng hơn hết là vẫn buôn-dưa-lê đều đều; chẳng có gì thay đổi cả. chắc do lộn múi giờ….

ai tin là có tận thế chứ tui là tui chả bao giờ tin có cái vụ 1 ngày đẹp trời nào đó mặt trời nổ cái bùm hay là alien nhào zô bắn chíu chíu rồi nhạc trổi lên (như trong star war hay star trek hoặc avatar) Tèn… tén…. ten chữ “TẬN THẾ”  hiện ra bự thiệt bự rồi hết đâu. cơ mà nếu có tận thế thì cũng là con người tự giết nhau thôi. tui thì tui tin là tận thế chỉ xuất hiện nếu người ta mất hết tính người thôi.. mà dạo này thì con người mất nhân tính đầy rẫy cả ra và mỗi ngày thì cái lực lượng tán-tận-lương-tâm ấy lại càng đông và tàn bạo hơn.

vài ngày trước, chỉ vì chuyện hiểu lầm thì 1 anh chàng sinh viên bị bạn cùng trường đâm chết. nhiều lời đồn đoán về nguyên nhân cái chết của chàng trai trẻ (người ta bảo là anh ta hiền và tốt bụng nữa chứ): người thì nói là do nhìn đểu nhau, kẻ thì bảo là kẻ thủ ác ghim hận trong lòng vì anh chàng lớp trưởng ko điểm danh giúp nên bị cấm thi, rồi thì nhiều lời đồn nữa. nhưng cuối cùng thì dc xác định là anh chàng lớp trưởng do đeo tai nghe nhạc và nhìn vu vơ ngoài cửa lớp thì bị hung thủ nghĩ là nhìn đểu nên nhào vào đánh cho bỏ ghét rồi đâm chết.

rồi trước đó nữa thì 1 cô giáo già về hưu sống 1 mình trong 1 căn chung cư ở vũng tàu bị giết và cướp tài sản trong nhà; rồi hình như hung thủ còn “hiếp” cả xác chết nữa chứ. thật kinh khủng. và cũng không ít các vụ án con giết cha/mẹ/ông/bà chỉ vì ko cho tiền chơi game hay đi chơi với bạn bè, hoặc đề đóm các thứ. nhưng cũng chẳng phải là không có các vụ án cha/chú/mẹ bạo hành con cái và cả làm những hành động loạn luân kinh khủng. rồi thì các vụ thầy gạ tình trò để đổi điểm, trò đánh hoặc giết thầy cô để hả cơn giận của bản thân; học sinh/sinh viên đánh hội đồng, xé áo, giằng mặt nhau cũng là những vụ xảy ra như cơm bữa.

ở 1 góc khác thì những con người hám lợi trong kinh doanh ko ngần ngại đầu độc chính nhân dân và đồng loại của mình bằng những hóa chất cực độc được bỏ vào đồ ăn thức uống mà con người ta không thể nào không dùng. nào là giá đỗ, thịt, cá, rau, quả.. hầu như tháng nào cũng có ít nhất 1 phóng sự hay điều tra về các chất độc được tẩm ướp trong thực phẩm hoặc đồ dùng hàng ngày xuất hiện trên mặt báo.

có lẻ nếu nhìn về mặt cuộc sống thì chẳng cần mặt trời nổ bùm bùm, hay thiên thạch bay vô trái đất như pháo bông, hoặc alien xâm chiếm trái đất như transformer đâu. con người sẽ tự giết nhau khi những tội ác xảy ra như cơm bữa, với mức độ tàn nhẫn và ác độc tăng lên theo cấp số nhân, và độ tuổi của bọn thủ ác ngày càng trẻ và nhỏ. tận thế của trái đất thì có thể ngăn dc nhưng tận thế nhân tính thì làm sao mà ngăn được.. điều đó mới đáng sợ hơn gấp triệu lần vì chúng ta không thể nào đoán trước, dự đoán trước được. nếu nó xảy ra thì nó sẽ xảy ra vào 1 ngày mà bạn không thể ngờ được và tui cũng vậy. thiên nhiên đáng sợ nhưng con người có vẻ đáng sợ hơn…..

thôi thì vẫn cứ an ủi bản thân rằng xung quanh mình vẫn còn rất nhiều người tốt và kẻ xấu thì chẳng khi nào thắng dc người tốt. vậy đi nhé!! hãy tiếp tục sống vui vẻ và hạnh phúc để vung đắp cái tốt trong chính bản thân và những người xung quanh chúng ta để ngăn chặn ngày tận thế của nhân tính.