một ngày đẹp trời… à không.. tối trời chứ (ví lúc đó thường là buổi tối), bạn đang phè phởn lên mạng, nghe nhạc, đọc sách, coi tv hay làm bất cứ cái gì mà bạn thích thì cái điện thoại giãy đành đạch lên với gương mặt của 1 đứa bạn xuất hiện trên màn hình. nó rủ bạn đi ăn tối hay cafe gì đó. trời ơi…. đúng là cứu tinh của nhân loại khi mà bạn sắp chết vì chán thì 1 ‘cái phao’ xuất hiện như ánh sáng sau màn mưa vậy đó. nước mắt lưng tròng, lòng dạt dào xúc động, bạn chọn lại bộ đồ mà bạn vừa thay ra cách đó 30phút sau khi đi làm về và lon ton phóng xe tới chổ hẹn. vừa đặt mông ngồi xuống chưa được 30giây thì nó vui mừng thông báo: “ăn gì kêu lẹ đi, chút tao có hẹn với abcxyz” rồi. thế là bạn tẻn tò nhận ra mình chỉ là người ‘lấp chổ trống’ cho kín lịch của đứa bạn mình thôi.
hay cũng trong 1 hoàn cảnh tương tự, bạn đặt mông xuống, độ ấm của cái chổ ngồi tăng lên theo tuyến tính thời gian, đưa đẩy đẩy đưa 1 hồi bạn nhận ra rằng cái đứa đang ngồi ăn/uống cafe trước mặt mình bị 1 đứa nào đó cho leo cây và bạn chính là 1 cái kế hoạch B hoàn hảo chợt đến trong đầu nó để cho nó khỏi phải đi ăn/đi cafe 1 mình.
nhiều khi tui tự hỏi lúc đó thì tui nên phản ứng thế nào? và mình có nên tống vào mặt nó 1 cái đấm hay không? hay là ăn/uống cho sướng mồm rồi bỏ về?
tui có một vài đứa bạn chuyên gia như thế. thường thì những lúc tui gặp bọn nó đều có 1 kịch bản: “ê, tui chán quá, đi chơi với tui đi!”. còn vì sao chán ư: không có ai chịu đi chơi chung, bồ đá, gấu bận rộn không đi được, cái đứa nó đang cưa cho nó leo cây, hoặc chưa tới giờ hẹn nên chả biết làm gì. nói thiệt là khi tui biết nguyên do thì tui chỉ muốn đập vào mồm bọn nó vài cú rồi đi về.
với tui, bạn bè tui không câu nệ chuyện bọn nó coi tui là back-up plan hay là thế chổ, nhưng mà hãy nói thẳng vô mặt tui khi mà rủ. đừng có mà chờ tui ‘lọt lưới’ rồi mới nói ra. kiểu như tui là 1 đứa rất rảnh rỗi (ờ cũng đúng là thế thật 😀 ) và ế độ (ừ cũng lại đúng 😦 ) và lúc nào 24/24 cũng sẵn sàng thế chổ cho bọn nó. tui cảm thấy như vậy thì bạn bè không được tôn trọng và không thẳng thắn với nhau. thà cứ nói từ đầu thì tui lại vui vẻ và dễ chịu hơn nhiều.
lại có 1 thể loại bạn 4 ngàn năm thăng long không gặp được, có rủ nó đi chơi cũng chả bao giờ bóc máy hay và trả lời tin nhắn. nhưng bỗng 1 ngày điên đảo thì gương mặt và tên của nó lại lù lù hiện hồn trên điện thoại, đại loại như “anh ơi/mày hả, đi ăn tối với em/tao nha! lâu rồi không gặp anh/mày”. nghe rất chi là tình cảm thắm thiết nồng nàn, nhưng cũng có ‘mùi lạ lạ’. dù gì thì vẫn cứ đi, chả mất gì (à mất tiền ăn uống chứ nhỉ!). đến nơi, đặt mông yên vị là nhận được 1 tràn câu hỏi tâm sinh lý tuổi mãn teen, tư vấn tình yêu hôn nhau điên cuồng, hay giải quyết sang chấn tâm lý hậu chia tay. thế là vì tình cảm bạn bè anh em lâu năm ngồi vắt óc ra mà tư vấn nhiệt tình, rồi cuối cùng mắt bọn nó lại long lanh lấp lánh lung linh như trong phim anime nhật bản mà bảo rằng “cảm ơn anh/mày nhé!!! vài bữa đi ăn tối hay cafe hen!”. bạn có nghĩ rằng “vài bữa” đấy lại là 4 ngàn năm thăng long nữa không??
với những bạn như vậy thì thường tui mà thấy mặt và tên hiện hồn lên điện thoại thì tui sẽ vô thẳng vấn đề: “sao? bữa nay có chuyện buồn hả? bồ đá, chia tay, hay bị bỏ rơi mà nhớ tới tui?” và hầu như sẽ nhận được 1 câu trả lời rất ‘đơ’ là: “thì lâu lâu rủ đi ăn tối cũng không được hả?”. còn sau đó thì bạn cũng biết nó sẽ diễn tiến như thế nào rồi đó.
nói đi thì cũng phải nói lại. không phải bạn bè nào cũng như thế. tui có hàng tá bạn bè tốt khác. dù cả năm chỉ gặp 2,3 lần nhưng lần nào cũng rất chi là ‘drama’ và hoành tráng. giả như có 1 đứa bạn có thể xếp vào hàng thân thiết nhất nhì, từ dạo nó có gấu tới giờ gặp nó còn khó hơn lên trời, nhưng mà sinh nhật hay sự kiện gì cũng tui nó cũng nhớ và cũng biết (ờ, mà cũng chả hiểu sao nó biết nữa! 😐 ). còn nhớ đợt sinh nhật tui, nó nhắn tin chúc mừng, rồi sau đó 1 tuần lại gọi với 1 giọng điệu hết sức nghiêm trọng “tuần sau, để 1 ngày gặp tao, có chuyện cầu nói!”, thế là tui hết sức lo lắng và hẹn ngày gặp nó ngay lập tức. tới ngày, đúng giờ nó xuất hiện trước cửa nhà để hốt xác tui đi, và “cái chuyện cần nói” của nó là “tao mua thẻ bia để đi uống mừng sinh nhật với mày nè”. trời ơi… lúc đó xúc động vcđ luôn. hai thằng hí ha hí hửng đi uống bia tám chuyện trên trời dưới đất.
tóm lại thì, với bạn bè tui ít câu nệ chuyện hình thức hay lý do. cần gì thì cứ nói thẳng, chả cần màu mè bông lá hẹ làm gì cho mệt. tính tui thì lại thẳng đuộc ruột ngựa nên cứ thích nói thẳng và nói thật thôi. vòng vo nhiều tui dễ bị chóng mặt, mà chóng mặt thì hay nổi cơn khùng bất chợt lắm. tui có thể làm back-up plan nhưng tui thích được nói trước và tui rất ghét phải làm cái trò ‘điền vào chổ trống’ cho đầy lịch của bọn bạn tui. nói thiệt chứ cái trò ‘điền vào chổ trống’ là cái trò không tôn trọng bạn bè nhất mà tui được biết.
lâu lâu nói chuyện phiếm về chuyện bạn bè thế thôi. ai mà chả muốn có bạn tốt. những đứa bạn chọn mình làm back-plan không hẳn là bạn ko tốt, nhưng nhiều khi làm tui thấy khó chịu thôi. chứ bạn bè chơi với nhau thì hết lòng là được rồi. chả cần gì hơn!