Những điều mới

Thời gian gần đây tôi cố gắng thử làm nhiều điều mà trước giờ tôi chưa bao giờ làm hoặc đã từng làm nhưng sau này không làm nữa. Việc mua xe chiếc fixie để đi chơi, đi dạo là một ví dụ. Dù công việc khá bận và đôi khi đi làm về mệt nên cũng chẳng có sức mà chạy. Nhưng tôi vẫn cố gắng đạp xe bất kỳ lúc nào mình có thời gian. Cơ bản thì việc đạp xe có tác dụng giảm stress rất tốt. Mỗi khi quá căng thẳng thì tôi bỏ hết mọi việc sang một bên, lấy xe đạp đi một vòng. Vừa đạp xe, vừa nghe nhạc nhỏ nhỏ làm đầu óc thoải mái hơn rất nhiều và khi về đến nhà có thể làm việc tiếp.

Hồi tháng 9, tôi làm đám bạn khá bất ngờ khi mua vé đi xem Hardwell theo lời dụ dỗ của vài đồng nghiệp (hay cũng có thể gọi là đồng bọn) ở công ty cũ. Tôi là người không thích đi sàn, không thích ồn ào, không thích chen lấn nhưng cuối cũng lại mua vé general admission của Hardwell để chen lấn, nhảy nhót, la hét đủ trò. Đó dường như không phải là một “tôi” bình thường. Cuối cùng tôi lại thấy thỉnh thoảng đi những buổi như thế cũng vui ấy chứ. Nhạc hay, âm thanh tốt, dj số 1 thế giới cơ mà. Có lẽ phải thường xuyên đi những show như vậy để thấy mình bớt nhàm chán và tẻ nhạt!

Hôm nay, tôi vừa đi xem buổi biểu diễn múa đương đại Withou Stars của một đoàn múa ở Anh qua trình diễn. Vở diễn được lấy ý tưởng từ tiểu thuyết Rừng Nauy của Haruki Murakami. Kể từ khi xem So You Think You Can Dance của Việt Nam xong tôi khá hứng thú với nhảy múa. Tôi thì không có khả năng nhảy múa rồi nên chỉ có thể xem các vũ công trình diễn thôi. Cá nhân tôi thấy coi SYTYCD rất hấp dẫn, ít chiêu trò, không có những màn scandal nhảm nhí xàm xí như những chương trình truyền hình thực tế hát hò khác. Tôi thừa biết SYTYCD cũng có cài thí sinh, dựng kịch bản này nọ nhưng họ làm rất khéo, biên tập tốt, kịch bản hấp dẫn nên xem nó rất “thực tế”. Hơn hết là nó cho người xem cảm nhận được niềm đam mê của những vũ công và cách họ cống hiến và luyện tập vì cái nghề, cái nghiệp của họ. Trở lại với Without Stars, đây là vở múa biểu hiện tình yêu giữa Naoko và Watanabe. Nó có sự gắn bó, sự giằng xé, sự u ám, sự cô đơn và trên hết là vở diễn rất đẹp. Tôi không phải người thích múa may quay cuồng nhưng từ sau khi xem SYTYCD mùa 1 thì tôi khá quan tâm đến bộ môn nghệ thuật này. Và Without Stars cho tôi thấy được ngôn ngữ múa có sức biểu cảm và đẹp đến mức nào. Đó là một ấn tượng và là một trải nghiệm không bao giờ tôi có thể quên được.

Nhiều lúc thấy cuộc sống cứ lập đi lập lại những thứ quen thuộc hoài thì cũng chán. Tại sao không tìm những điều mới mẽ hơn để mỗi ngày có thêm màu sắc và trở nên thú vị hơn chứ nhỉ! 😉

Lại chuyện xe đạp và vài thứ khác

Tôi không biết những người thường đọc blog này có chán mấy chuyện đi xe đạp của tôi không. cá nhân tôi thì sau hơn 2 tháng đi xe đạp thì tôi khám phá ra khá nhiều lý do vì sao dân ta ngày càng ít đi xe đạp. hy vọng các bạn sẽ không chán phát ốm vì mấy chuyện xe đạp của tôi trong tương lai vì tôi nghĩ sẽ còn nhiều vấn đề khác mà tôi chưa nhìn ra.

tối qua, tôi lại đạp xe theo lộ trình thường ngày rồi tự dưng phát hiện bánh xe hơi mềm. tôi đi vào 3 chổ sửa xe ở dọc đường nhưng đều nhận được cùng 1 câu trả lời: không bơm xe đạp. điều đó vô tình làm tôi nghĩ rằng rất nhiều người đã chung tay gạt xe đạp sang một bên và phương tiện giao thông của thành phố chỉ còn xe máy và ô-tô. có lẻ tôi sẽ phải đi mua một cái bơm xe thôi.
cũng rất nhiều nơi trong thành phố này người ta không giữ xe đạp đặc biệt là những quán cà phê. tôi thấy nhân viên ở những tiệm cà phê và tiệm ăn thường có thái độ xem thường những người đi xe đạp. nếu một chiếc xe máy thì họ sẽ ghi phiếu nhưng nếu đi xe đạp thì không bao giờ có phiếu gửi xe. có lẻ họ nghĩ rằng xe đạp thì ai mà thèm trộm làm gì cho tốn công nhưng nếu mất xe thì ai sẽ là người bồi thường và khách cũng không có bằng chứng đã gửi xe tại nơi đó. thật là khổ!

mấy hôm nghỉ lễ tôi tranh thủ đi xem phim. cũng đã gần 3 tháng rồi tôi mới ngồi trong rạp xem phim (không tính lần bỏ về ngang khi đi xem Guardians of the Galaxy vì không xem toàn bộ phim). Scandal 2 là phim đầu tiên tôi xem trong kỳ lễ cũng là phim Việt Nam đầu tiên tôi xem trong 2 năm qua. cá nhân tôi không thích xem phim Việt nên các bạn tôi dù có năn nỉ ỉ ôi hoặc kề dao sát cổ thậm chí là khao tiền vé ở CGV thì tôi cũng chả bao giờ đi. Nhưng hôm lễ vì không kịp xuất chiếu cuối của Step Up nên đành miễn cưỡng vào xem. ít ra thì Scandal cũng không phải là 1 phim dở những nó hoàn toàn không hay. anh đạo diễn vẫn như thường lệ “mượn” vài thứ ở phim nước ngoài để trộn thành cái phim của mình nên chả có gì đáng để nhớ. tuyến nhân vật chính bình thường, thoại bình thường, diễn bình thường, không có gì bất ngờ. phần thiết kế âm thanh khá hay dù ở cảnh cuối chen 1 cái bài hát hơi trớt quớt vô 1 cái cảnh cũng trớt quớt không kém. thiết kế ánh sáng hơi kỳ cục và không hợp lý. nói chung là nếu không vì chẳng có gì khác để xem thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ xem phim đó. tính ra thì hơi tiếc tiền 😦 à thêm 1 việc nữa là quảng cáo coca cola quá lố bịch.
hôm sau đó thì đi xem được Step Up. phim bình thường, nội dung tầm thường, nhân vật bình thường, nhạc hay, nhảy ok. nói chung là series Step Up hết luôn được rồi vì càng làm càng dở.

10533132_1487105751527728_1145659448_n

kỳ nghỉ lễ quá dài (5 ngày) làm cho tôi khá mệt khi khởi động lại công việc của mình. 5 ngày về quê chỉ toàn ăn, ngủ, đi chơi, đi cafe, đi cine. nhưng mà lâu lâu được nghỉ dài như thế thì cũng thích lắm ấy vì không phải dùng ngày phép để nghỉ ngơi :3

tháng 10 đang có kế hoạch đi Campuchia, tháng 11 sẽ đi Đà Nẵng. vấn đề là thằng tôi đang gặp trục trặc về bạn đồng hành. nhưng nếu đến lúc ấy không ai đi cùng thì tôi vẫn sẽ vác mông đi 1 mình. kể ra thì tôi đã quen với việc làm rất nhiều thứ 1 mình nhưng chưa bao giờ đi du lịch 1 mình cả. chắc cũng thú vị lắm nhỉ vì có thể tự do làm những thứ mình thích và không phụ thuộc hoặc phải chiều lòng bất kỳ ai. đó sẽ là một trải nghiệm thú vị của riêng tôi (trong trường hợp không ai đi cùng).

lại xe đạp và những câu chuyện xung quanh nó

mấy hôm nay, trời thường mưa buổi tối nên chẳng thể vác xe đạp ra đi đâu được. lộ trình đạp xe 60 phút hàng ngày cũng vì thế mà bữa được bữa mất. nguyên nhân sâu xa của mọi chuyện là do chiếc xe không có dè để chắn nước, đất bắn lên người. nếu xe đạp thông thường không gặp vấn đề gì về mấy chuyện đó thì xe thể thao nói chung và chiếc xe của thằng tôi nói riêng gặp một vấn đề khá to bự. nếu đi xe mà mặc áo trắng thì một là đứng chờ mưa tạnh rồi nhẹ nhàng đạp từ từ về nhà để tránh nước, đất văng, không thì xác định bỏ luôn cái áo thì cứ thế là chiến thôi 😀 nhưng mà thằng tôi thì sợ hư áo nên chả dám vác xe ra đi trong mưa hoặc mặc toàn áo đen.

tuần trước, có một người bạn hỏi: “anh mua fixie rồi có tham gia hội nào không?”. chuyện là trong đời tôi chưa thích bất kỳ một hội, nhóm, đoàn thể nào cả. lúc còn đi học tham gia đội hay đoàn gì đó toàn là do bị bắt buộc/ép buộc chứ tôi chẳng đam mê bao giờ và cũng chẳng đóng đoàn đội phí gì đó  vì nó chẳng có ích lợi gì cho tôi. với fixie cũng thế, tôi đạp xe fixie vì sở thích cá nhân và chỉ muốn đi 1 mình chứ không có nhu cầu tụ tập hoặc đàn đúm này nọ. đi đạp xe với 1, 2 người bạn là đủ vui rồi. thậm chí, đi 1 mình cũng vui lắm. cần gì phải đông!

sau 1 tháng mua xe thì ba mẹ cũng đã chứng kiến tận mắt chiếc xe của tôi. số là tôi không ở cùng ba mẹ nên lúc mua chỉ gửi hình cho xem thôi. hôm qua, ba mẹ qua chổ tôi ở thế là thấy “nguyên con” xe dựng trong nhà mà lúc đó thì tôi đang vi vu đi cà phê sáng với thằng bạn. ba khen xe đẹp dù tôi chả biết thật hay đùa, mà có lẻ ba mẹ cũng quen với cái sở thích màu mè của tôi rồi cũng nên.

từ khi tôi mua xe thì đã có thêm 1 đứa bạn cũng đu theo phong trào. chỉ có điều nó không dám đạp fixie mà chỉ mua xe đạp leo núi thôi. kể ra có bạn đi chung cũng vui hơn.

à! sáng nay là ngày đầu tiên chạy xe đạp đi làm sau gần 1 tháng mua về để chạy long nhong. cơ bản là ai cũng nhìn hết -_- chắc tôi là nhân viên văn phòng duy nhất trong tòa nhà đi xe đạp!

xe đạp và những câu chuyện xung quanh nó

cách đây 1 tuần, tôi tung hê trên facebook rằng tôi tính mua xe đạp. đám bạn ‘bơi’ ngay vào hỏi thăm này nọ vì bọn nó tưởng tôi bị hâm rồi chơi trò nông nổi của tuổi-không-trẻ-mấy. số khác thì bay vào gợi ý nên mua xe này, xe nọ, chổ này chổ kia. quay quần mấy ngày, nghiên cứu đủ từ xe đạp thông dụng, xe leo núi, xe thể thao, xe fixed gear này nọ với đủ mức giá “thượng kim cương hạ rau quả trung quốc” thì tôi cũng có quyết định của bản thân mình: một chiếc fixed gear (hay nhân dân thường gọi là fixie cho nó cư-tê).

lúc đầu tôi cũng chả muốn chọn fixie làm gì vì giá nó khá cao so với dự tính của tôi. giá một chiếc fixie được được ở một tiệm chuyên fixie phải ít nhất từ 4,5 triệu trở lên, tầm ổn thì phải 6 triệu, trong khi tôi chỉ dự tính mua xe có tầm giá rẻ hơn thế. cuối cùng, một người bạn gợi ý một chiếc fixie khá ổn ở Martin 107 thì tôi chấm ngay. thứ nhất là giá đúng trong tầm tôi muốn. thứ hai là nó có màu tôi thích và khá nổi bật nếu chạy trên đường.
vấn đề làm tôi lăn tăn là cái tiệm bán fixie kia chê chiếc này dởm và nói tầm giá mà tôi muốn thì không thể là một chiếc xe tốt được. điều nữa là fixie thì không có thắng/phanh nên để đi được loại xe này phải tập làm quen với nó và những người không mê hoặc nhanh chán mua fixie chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ. nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn chiếc này vì tôi thấy hiệu xe của VN này có giá khá ổn và chất lượng tốt đối với những dòng xe thông thường khác và có bảo hành đàng hoàn. sau đó là tôi muốn thử một loại xe mới và có một trải nghiệm mới mẻ trong đời mình. thế là bay đi mua liền và ngay sau khi có tiền lương tháng.

fixie

cho đến khi tôi chụp hình chiếc xe tôi mua và đăng lên facebook thì đám bạn vẫn không tin là tôi nói mua xe đạp và làm thật. hầu hết mọi người chỉ nghĩ rằng tôi đùa cho vui thôi do cơ bản tôi khá lười và chả thích vận động hay thể thao gì cả. họ càng bất ngờ khi tôi tuyên bố sẽ dùng xe đạp để đi làm và đi cafe sau khi đã tập quen. có vẻ đây là điều sốc nhất với họ! nhưng có gì đâu, thay đổi 1 một chút cũng hay mà!

sau 2 lần tập để quen với cách thắng/phanh xe mới thì tôi đã “liều mạng” chạy từ nhà tôi (quận 3) ra quận 1 chơi và đi cafe. tôi phải thừa nhận là chiếc xe chạy rất đã vì cũng đã rất rất rất lâu kể từ ngày tôi tốt nghiệp cấp 3 rồi mới chạy xe đạp trở lại. cảm giác vừa chạy vừa kiểm soát tốc độ xe đúng ý mình và tính toán để không húc vào người khác hay dừng đèn đỏ đúng lúc rất thú vị vì xe không có thắng/phanh. có mấy người bạn hỏi: thế thì mày thắng/phanh bằng cách nào? chà chân xuống đường à? tôi thường đáp: xe này thắng/phanh chân nên phải dùng chân thoi. mà đúng là thế thật vì phải dùng chân ghìm bàn đạp để xe dừng lại. cũng may là tôi thường chạy không nhanh (kể cả đi xe máy) nên việc kiểm soát tốc độc hay dừng lại chưa gặp vấn đề gì cả. cũng có vài lần phải dừng gấp nhưng cũng may là tôi đi khá chậm nên cũng ổn. 😀

sau 4 ngày đi xe đạp thì tôi khá tự tin với “trình độ” nghiệp dư và chiếc xe “dởm” (theo ý kiến của dân đạp fixie chuyên nghiệp) của mình. đó thật sự là một trải nghiệm rất vui và thú vị khi đạp xe trong thành phố nhộn nhịp và cái gì cũng nhanh như Sài Gòn.