nhân chuyện con người và con chó

tuần rồi nổi lên hai chuyện mà tui thấy nó hơi bị rần rần trên mạng. đó là chuyện con chó và chuyện quyển sách, đối tượng liên quan đến cả 2 chuyện đó là con người (dĩ nhiên!) hôm nay bàn về chuyện con chó trước vậy!

việc ăn thịt chó đã trở thành một nổi nhức nhói trong lòng bao người yêu chó lâu nay (hay nói theo kiểu Tây là Pain in the Ass). những người yêu chó không ngần ngại chửi, rủa, trù, ếm những người ăn thịt chó là những kẻ vô lương tâm, mất nhất tính, không có trái tim, không biết yêu thương. nghiêm trọng hơn họ còn khẳng định họ chỉ cần chó không cần con người vì con người chẳng bằng chó. câu chuyện ấy cái nổi đau ấy lâu lâu lại nhói lên như cái nhọt ở mông không bao giờ khỏi. lần này cái nhọt ấy có phần bự hơn khi được đại nhà văn, đại nhà du hành, đại chém gió gia nổi tiếng (tên gì đó không thèm nhớ làm gì cho mệt óc) đăng đàn khẳng định sự đúng đắn của người ăn thịt chó và chê bai sự “u muội” của những kẻ  kỳ thị thịt chó này nọ. rồi cả cái mạng lại rần rần cả lên đến mà phát mệt.

tui không thích thịt chó và cũng không bao giờ có ý định thử vì thấy nó ghê ghê. cơ bản là tại tôi khá nhạy mùi nên chỉ cần đi ngang chổ nào có chút mùi thịt chó thì chỉ muốn ói thôi. nhớ vào khoảng năm 2004, nhà người yêu cũ nằm trong 1 cái hẻm chuyên thịt chó, mỗi lần đi vào đó thì tôi cố gắn chạy nhanh nhất có thể và sau đó thì tìm 1 con đường khác né. một nguyên nhân khác là nhà tôi trước đây từng nuôi chó. con chó nhà tui tên là con Heo (dù nó là con chó), trời ơi nó khôn điên cuồng man dại rồi chả biết sao nó bị bắt mất. rồi có 1 con khác là con lucky, ngu hơn con kia chút mà bị chết già hay bệnh gì đó. rồi sau đó nhà tui không nuôi thêm con nào nữa, chỉ có nuôi tui thôi.
ờ thì ý tui là vầy nè. tui có nuôi chó, thương nó lắm luôn, ngày nào cũng bay zô ôm, rờ, sờ, cho nó ăn rồi làm đủ trò hết mà chắc tui hông có tim hay là mất nhân tính, vô lương tâm gì đó nên tui chỉ không ăn thịt chó thôi còn người khác ăn tui chỉ thấy ghê ghê chớ ngoài ra không có vấn đề gì khác. tại cơ bản là họ là những cá nhân độc lập có sở thích riêng, lối sống riêng nên tui không có ép họ được (ép ròi lở nó quay ra táng vêu mồm thì khổ!). tui chỉ khuyến khích người ta không ăn thôi chứ không lên án. chắc tại tính tui không phải dạng quá khích, quá đà, quá sức gì đó thôi. đối với tui con chó cũng chỉ là vật nuôi đáng yêu dễ thương thôi chứ tui nói chuyện hay giao tiếp gì cũng với con người.
còn mấy bạn yêu chó hơn người thì cũng mên xem lại. vì các bạn sống từ nhỏ đến giờ với người là chủ yếu chứ không phải chó. và các bạn đi làm, đi học, đi chợ, đi chơi hay gì cũng là chủ yếu với người. do đó các bạn đừng có quá khinh thường con người mà nâng con chó lên 1 tầm cao mới. con người có tốt có xấu thì chó cũng thế thôi. đừng ích kỷ quá, vì các bạn cũng là người mà phải hông.

tui thì ủng hộ bên không ăn thịt chó không phải vì tôi không ăn được mà vì nó ghê lắm luôn á. nhìn nó dơ dơ, ghớm ghớm (dù lúc còn sống nó đẹp hay xinh tới cở nào đi nữa) chưa kể mùi thấy hôi. chưa kể đến việc ăn thịt chó còn có nguy cơ bệnh dịch này nọ nữa chứ. nhưng những người ủng hộ như tui hãy làm ơn đừng quá khích, quá đà, quá cuồng hay thường gọi là “giận quá mất khôn” đó mà hạ nhục người khác đến mức không thể chấp nhận được. tui thấy việc đó hơi kém văn hóa và không được văn minh cho lắm vì nếu bạn nói người khác không bằng con chó thì cũng hãy nhớ là bạn-cũng-là-người.

thế đấy! 🙂

cái “tâm” dùng để làm gì?

lúc còn làm ở cty cũ, tôi và đồng nghiệp cũ hay trêu nhau mỗi khi công việc có 1 trục trặc gì nhỏ rằng: “Ê, làm việc có tâm chút đi”. một câu nửa đùa nửa thật để nhắc nhau rằng làm cần phải chú ý và bỏ tâm trí vào những việc mình làm dù rằng đó chỉ là viết 1 câu ngắn trên banner hay 1 chút xíu màu sắc cần thay đổi. vì cùng nhau có “tâm” làm việc thì công việc mới hoàn thành được.

tôi rất thích bộ truyện XXX Holic của Clamp. một bộ truyện về những vấn đề tâm linh, ma quái của Nhật Bản nhưng ẩn chứa nhiều điều hay ho và đáng suy nghĩ. tôi nhớ rằng trong bộ truyện ấy có một truyện nhỏ về người phụ nữ muốn học nấu ăn dù rằng cô ta nấu khá giỏi nhưng cô ấy không bao giờ dám ăn thức ăn của mình làm ra. tôi cũng không nhớ rõ nguyên nhân lắm nhưng hình như cô ấy không bỏ tình cảm và tâm trí vào công việc nấu ăn ấy. đồ ăn không có “tình cảm” dù rằng cô ấy nấu cho người cô ấy yêu.

cách đây 1 tuần, vào một buổi trưa lười biếng đi xa, tôi ghé qua cửa hàng Lotteria cách cty tôi 1 căn nhà để mua bữa trưa cho tiện. tôi mua một bánh burger và phải chờ đến 15 phút để nhận được món ăn trưa của tôi dù rằng lúc ấy cửa hàng chỉ có 2 khách.  nói thật là bữa đó tôi đang bệnh và mùi ở cửa hàng ấy không hề dễ chịu vì mùi dầu mỡ ám đấy khắp nơi. tôi mang câu chuyên cái burger 15 phút ấy sang góp ý trên fanpage của Lotteria và đưa ra một so sánh khập khiễn rằng ở McDonald’s tôi chỉ phải chờ tối đa 2 phút cho một cái bánh vào lúc đông khách còn ở đây cửa hàng rất vắng mà tôi phải chờ 15 phút là không chấp nhận được. việc góp ý này không nhằm quy trách nhiệm hay đuổi việc ai cả nhưng những gì tôi nhận được từ Lotteria làm tôi đi đến quyết định là sẽ không bao giờ bước chân vào bất kỳ cửa hàng nào thuộc hiệu này nữa.
đầu tiên, một số bạn nhân viên ở đấy vào nói rằng tôi không được than phiền như thế vì tôi không hề làm dịch vụ fastfood và không biết họ đã phải khổ sở tính toán lượng hàng tồn kho hoặc gì vận hành gì đó. nhiều người khác vào bảo rằng lương của họ rất bèo mà còn bị cty ăn chặn 30 phút mỗi ngày thì khách hàng như tôi không được quyền đòi hỏi. một người khác vào bảo rằng họ có thể “quăng” (nguyên văn) cái bánh burger trong vòng 2 phút cho tôi nếu tôi đến vào lúc sáng sớm hoặc siêu vắng khách. một bạn khác bảo rằng cứ đi ăn McDonald’s họ không cần những người khách như tôi. một người nữa nói rằng tôi nên tự xét lại bản thân mình trước khi đòi hỏi như thế. một vài người nữa nói đại ý rằng khách hàng quá ngu nên mới nói như thế. còn người quản lý fanpage ấy thì đá quả bóng trách nhiệm sang phòng marketing công ty và phủi tay không nói gì.

vì tôi nhận được qua nhiều comment “chửi” lại nên trưa nay tôi đã quyết định xóa lời góp ý của mình ở trang của Lotteria để kết thúc vụ này. cá nhân tôi không có ác ý gì với các bạn ấy nhưng hình như các bạn ấy quá hiếu thắng và không có tinh thần cầu thị cũng như cách nhìn vấn đề của các bạn rất hạn hẹp. các bạn trả lời bác lại tôi hầu như đều nhỏ hơn tôi khá nhiều nhưng thái độ của các bạn rất thiếu tôn trọng thứ nhất là một người lớn hơn, thứ hai là khách hàng của các bạn ấy. tôi không trách các bạn vì các bạn chưa đi làm nhiều và chưa lăn lộn nhiều nên chưa có được bài học về ứng xử nhưng thái độ của các bạn ấy là điều tôi không hài lòng nhất.

từng câu từng chữ các bạn viết đều nói lên một điều: các bạn không có tâm khi làm việc. các bạn không chịu nghe đóng góp ý kiến của người khác trong khi lời đóng góp ấy có ích cho công việc, công ty của các bạn. các bạn khăng khăng rằng các bạn đúng và người phản bác các bạn là một đứa ngu. có thể tôi ngu nhưng tôi nghĩ tôi biết nhiều hơn các bạn ấy về fastfood và cách vận hành những thứ ấy, tôi cũng có thể nói rằng tôi ăn fastfood trước và nhiều hơn các bạn làm nữa cơ. các bạn ấy còn trẻ nhưng sao không có tinh thần học hỏi và thay đổi để phát triển hơn nhỉ? nếu chỉ làm được tới thế thì các bạn sẽ không thể nào được tăng lương hay lên một vị trí cao hơn dù chỉ là ở một cửa hàng fastfood nhỏ thôi. không để cái tâm vào công việc thì sao mà các bạn có thể làm việc được? ai sẽ dám thuê các bạn nếu bạn phản bác khách hàng như thế và không chịu học hỏi? nếu là tôi thì tôi không bao giờ. tôi đã từng nói với một đồng nghiệp cũ rằng: tôi thà làm việc với một người không có kiến thức gì cả nhưng chịu học hỏi chứ không bao giờ làm việc với một đứa giỏi nhưng không tiếp thu và không học hỏi.

tôi không khó tính với các bạn ấy để làm gì cả. vì chúng ta chỉ đi ngang qua nhau trong cuộc đời này thoáng chốc thôi và vì chúng ta cũng là những kẻ làm công ăn lương nên tôi không hơn gì các bạn ấy và dĩ nhiên các bạn ấy cũng không hơn gì tôi. chỉ có tuổi và kinh nghiệm lăn lộn của tôi nhiều hơn 1 chút xíu thôi. tôi tôn trọng các bạn ấy như những người làm dịch vụ và phục vụ tôi thì tôi cũng muốn các bạn ấy tôn trọng tôi như một khách hàng và là người mang lại lợi nhuận cho cty các bạn.

nếu làm việc có tâm thì chẳng có gì là không thể cả. nếu có tâm và giải thích hợp lý hoặc đưa một lời xin lỗi đúng lúc thì tôi chờ 15 phút hay 30 phút cũng không có vấn đề gì. đừng là những kẻ cứng đầu tự cho mình đúng rồi dần dần bị đào thải không một nền công nghiệp dịch vụ ngày càng khốc liệt. cầu tiến và cầu thị là những gì cần thiết để đi lên và cần có tâm nữa. không thì chẳng thể làm được một việc gì ra hồn đâu.

tôi viết blog này để xả hết những chuyện bực bội và suy nghĩ của tôi về cái tâm trong  công việc thôi. chẳng có mục đích gì khác. chuyện đã qua thì cứ để nó qua và tôi sẽ không một lần nào đi ăn ở Lotteria nữa. vì tôi không muốn gặp những người không có tâm trong công việc.

nếu có bạn nào ở Lotteria có đọc được thì xin các bạn bình tĩnh, đừng manh động và đừng chửi nữa. tôi nghe đủ rồi.

đứa bạn và kế hoạch B hoàn hảo

một ngày đẹp trời… à không.. tối trời chứ (ví lúc đó thường là buổi tối), bạn đang phè phởn lên mạng, nghe nhạc, đọc sách, coi tv hay làm bất cứ cái gì mà bạn thích thì cái điện thoại giãy đành đạch lên với gương mặt của 1 đứa bạn xuất hiện trên màn hình. nó rủ bạn đi ăn tối hay cafe gì đó. trời ơi…. đúng là cứu tinh của nhân loại khi mà bạn sắp chết vì chán thì 1 ‘cái phao’ xuất hiện như ánh sáng sau màn mưa vậy đó. nước mắt lưng tròng, lòng dạt dào xúc động, bạn chọn lại bộ đồ mà bạn vừa thay ra cách đó 30phút sau khi đi làm về và lon ton phóng xe tới chổ hẹn. vừa đặt mông ngồi xuống chưa được 30giây thì nó vui mừng thông báo: “ăn gì kêu lẹ đi, chút tao có hẹn với abcxyz” rồi. thế là bạn tẻn tò nhận ra mình chỉ là người ‘lấp chổ trống’ cho kín lịch của đứa bạn mình thôi.

hay cũng trong 1 hoàn cảnh tương tự, bạn đặt mông xuống, độ ấm của cái chổ ngồi tăng lên theo tuyến tính thời gian, đưa đẩy đẩy đưa 1 hồi bạn nhận ra rằng cái đứa đang ngồi ăn/uống cafe trước mặt mình bị 1 đứa nào đó cho leo cây và bạn chính là 1 cái kế hoạch B hoàn hảo chợt đến trong đầu nó để cho nó khỏi phải đi ăn/đi cafe 1 mình.

nhiều khi tui tự hỏi lúc đó thì tui nên phản ứng thế nào? và mình có nên tống vào mặt nó 1 cái đấm hay không? hay là ăn/uống cho sướng mồm rồi bỏ về?

tui có một vài đứa bạn chuyên gia như thế. thường thì những lúc tui gặp bọn nó đều có 1 kịch bản: “ê, tui chán quá, đi chơi với tui đi!”. còn vì sao chán ư: không có ai chịu đi chơi chung, bồ đá, gấu bận rộn không đi được, cái đứa nó đang cưa cho nó leo cây, hoặc chưa tới giờ hẹn nên chả biết làm gì. nói thiệt là khi tui biết nguyên do thì tui chỉ muốn đập vào mồm bọn nó vài cú rồi đi về.
với tui, bạn bè tui không câu nệ chuyện bọn nó coi tui là back-up plan hay là thế chổ, nhưng mà hãy nói thẳng vô mặt tui khi mà rủ. đừng có mà  chờ tui ‘lọt lưới’ rồi mới nói ra. kiểu như tui là 1 đứa rất rảnh rỗi (ờ cũng đúng là thế thật 😀 ) và ế độ (ừ cũng lại đúng 😦 ) và lúc nào 24/24 cũng sẵn sàng thế chổ cho bọn nó. tui cảm thấy như vậy thì bạn bè không được tôn trọng và không thẳng thắn với nhau. thà cứ nói từ đầu thì tui lại vui vẻ và dễ chịu hơn nhiều.

lại có 1 thể loại bạn 4 ngàn năm thăng long không gặp được, có rủ nó đi chơi cũng chả bao giờ bóc máy hay và trả lời tin nhắn. nhưng bỗng 1 ngày điên đảo thì gương mặt và tên của nó lại lù lù hiện hồn trên điện thoại, đại loại như “anh ơi/mày hả, đi ăn tối với em/tao nha! lâu rồi không gặp anh/mày”. nghe rất chi là tình cảm thắm thiết nồng nàn, nhưng cũng có ‘mùi lạ lạ’. dù gì thì vẫn cứ đi, chả mất gì (à mất tiền ăn uống chứ nhỉ!). đến nơi, đặt mông yên vị là nhận được 1 tràn câu hỏi tâm sinh lý tuổi mãn teen, tư vấn tình yêu hôn nhau điên cuồng, hay giải quyết sang chấn tâm lý hậu chia tay. thế là vì tình cảm bạn bè anh em lâu năm ngồi vắt óc ra mà tư vấn nhiệt tình, rồi cuối cùng mắt bọn nó lại long lanh lấp lánh lung linh như trong phim anime nhật bản mà bảo rằng “cảm ơn anh/mày nhé!!! vài bữa đi ăn tối hay cafe hen!”. bạn có nghĩ rằng “vài bữa” đấy lại là 4 ngàn năm thăng long nữa không??

với những bạn như vậy thì thường tui mà thấy mặt và tên hiện hồn lên điện thoại thì tui sẽ vô thẳng vấn đề: “sao? bữa nay có chuyện buồn hả? bồ đá, chia tay, hay bị bỏ rơi mà nhớ tới tui?” và hầu như sẽ nhận được 1 câu trả lời rất ‘đơ’ là: “thì lâu lâu rủ đi ăn tối cũng không được hả?”. còn sau đó thì bạn cũng biết nó sẽ diễn tiến như thế nào rồi đó.

nói đi thì cũng phải nói lại. không phải bạn bè nào cũng như thế. tui có hàng tá bạn bè tốt khác. dù cả năm chỉ gặp 2,3 lần nhưng lần nào cũng rất chi là ‘drama’ và hoành tráng. giả như có 1 đứa bạn có thể xếp vào hàng thân thiết nhất nhì, từ dạo nó có gấu tới giờ gặp nó còn khó hơn lên trời, nhưng mà sinh nhật hay sự kiện gì cũng tui nó cũng nhớ và cũng biết (ờ, mà cũng chả hiểu sao nó biết nữa! 😐 ). còn nhớ đợt sinh nhật tui, nó nhắn tin chúc mừng, rồi sau đó 1 tuần lại gọi với 1 giọng điệu hết sức nghiêm trọng “tuần sau, để 1 ngày gặp tao, có chuyện cầu nói!”, thế là tui hết sức lo lắng và hẹn ngày gặp nó ngay lập tức. tới ngày, đúng giờ nó xuất hiện trước cửa nhà để hốt xác tui đi, và “cái chuyện cần nói” của nó là “tao mua thẻ bia để đi uống mừng sinh nhật với mày nè”. trời ơi… lúc đó xúc động vcđ luôn. hai thằng hí ha hí hửng đi uống bia tám chuyện trên trời dưới đất.

tóm lại thì, với bạn bè tui ít câu nệ chuyện hình thức hay lý do. cần gì thì cứ nói thẳng, chả cần màu mè bông lá hẹ làm gì cho mệt. tính tui thì lại thẳng đuộc ruột ngựa nên cứ thích nói thẳng và nói thật thôi. vòng vo nhiều tui dễ bị chóng mặt, mà chóng mặt thì hay nổi cơn khùng bất chợt lắm. tui có thể làm back-up plan nhưng tui thích được nói trước và tui rất ghét phải làm cái trò ‘điền vào chổ trống’ cho đầy lịch của bọn bạn tui. nói thiệt chứ cái trò ‘điền vào chổ trống’ là cái trò không tôn trọng bạn bè nhất mà tui được biết.

lâu lâu nói chuyện phiếm về chuyện bạn bè thế thôi. ai mà chả muốn có bạn tốt. những đứa bạn chọn mình làm back-plan không hẳn là bạn ko tốt, nhưng nhiều khi làm tui thấy khó chịu thôi. chứ bạn bè chơi với nhau thì hết lòng là được rồi. chả cần gì hơn!

[viết chơi] những người KHÔNG THÍCH ĐÙA

tựa đề của bài này nhại theo chương trình ‘những người thích đùa’ của 2 nghệ sĩ Thanh Bạch – Xuân Hương mà tôi yêu thích từ hồi xửa hồi xưa.

Đáng ra tôi sẽ viết 1 bài về quyển Bí Mật của Naoko mà tôi vừa đọc xong. nhưng vì khoảng tuần nay có vài vụ hay ho khác nên tôi đành chuyển đề tài. và cũng tạm dời chuyện ăn uống sang 1 bên để đổi màu sắc 1 chút :D

tuần trước trong 1 buổi chiều rãnh rỗi tôi đi nhà sách dạo và mua được vài cuốn sách thú vị, và trong đó có cuốn Sát Thủ Đầu Mưng Mủ của tác giả Thành Phong – do Nhã Nam phát hành. cuốn này gồm khoảng 120 câu nói cửa miệng của giới trẻ hiện nay, khá ‘thời thượng’ và cũng rất nhiều câu trong đó tôi hay dùng lắm ;). bạn Phong [gọi vậy cho gọn vì hình như cùng tuổi với tôi] rất hay ho và sáng tạo khi minh họa những câu nói đó bằng tranh, và thực sự là coi xong thì cười no. nên tôi rất thích cuốn đấy và rù quến dụ dỗ đám bạn tôi đi mua ủng hộ bạn Phong.
rồi 1 ngày đẹp trời nọ, 1 cơ số trang web tin tức lá cải, lá chuối, lá thơm, lá bưởi các thể loại thi nhau cập nhật về quyển này và ‘ném đá’ bạn Phong cũng như Nhã Nam một cách dã man con ngan. họ nhân danh những người lớn, những người bảo vệ truyền thống đạo đức nước nhà mà lên án quyển sách, xem nó như 1 thứ rác rưởi làm tha hóa đạo đức thế hệ trẻ chỉ vì 1 vài câu đùa cửa miệng mà dám in thành sách, mà dám truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy. sau khi lên án thì các bạn phóng viên ko quên ngây thơ như cái nơ khuyến mãi gần hết nội dung cuốn sách của bạn Phong cho người ta đọc miễn phí.

chuyện quyển sách theo cá nhân tôi, nó chả có gì to tát cả. nó chỉ là 1 quyển tranh vui để giải trí sau những giờ căn thẳng của người trẻ hiện nay. bản thân quyển sách cũng khuyến cáo dành cho người trên 15 tuổi đọc. và khi người ta 15 tuổi, thì họ có dư thông minh cũng như năng lực tư duy để phân biệt rạch ròi đâu mà dạy dỗ và đâu là đùa vui.
bản thân tôi cầm quyển sách lên cảm thấy rất thích thú vì ko ngờ những câu cửa miệng vui đùa hàng ngày của mình cũng có thể minh họa dí dỏm tới mức tôi ko tưởng tượng nổi. và nói thật là có nhiều hình tôi phải nghĩ 1 hồi mới hiểu ra. thế thì tại sao người ta lại quan trọng hóa vấn đề nhỏ nhoi vui đùa để rồi gán cho nó cái mác to tát là văn hóa dân tộc, truyền thống hào hùng này nọ. những người lớn kia họ quên rằng chính những người trẻ đã và đang dùng những câu ‘1 con ngựa đau cả tàu dc ăn thêm cỏ’ đùa vui kia đã hàng ngày tình nguyện giúp đỡ những con người bất hạnh khác trong xã hội; đó cũng là lực lượng lớn vận động, đóng góp để góp đá xây Trường Sa; họ vẫn tình nguyện hàng năm đến với các vùng nông thôn để xây dựng và đùm bọc bà con dân ta; cũng chính họ đóng góp và vận động nhiều người khác đóng góp trong mỗi đợt thiên tai bão lũ trong xã hội này. thử hỏi những hành động đó có đi ngược lại truyền thống dân tộc ko? có là băng hoại đạo đức hay ko? họ là những con người xấu xa phải ko?

và kết quả của sự lên án ném đá kia là quyển sách bị quyết định thu hồi. tôi xin ko bàn đến vấn đề quyết định của nhà nước. nhưng tôi muốn bày tỏ sự thất vọng của bản thân và có lẻ đó cũng là sự thất vọng của rất rất nhiều người trẻ đã yêu thích cuốn sách, và mua nó như 1 nguồn giải trí nho nhỏ trong những ngày làm việc mệt mỏi và căng thẳng!
tôi cũng muốn lên án hành động ăn cắp trắng trợn thành quả lao động trí óc của bạn Phong mà tung hê rộng rãi trên mạng rồi còn quay lại ném đá bạn. họ biện hộ cho hành động ăn cắp của mình bằng những mỹ từ cao đẹp và sang trọng. nhưng xin thưa, đó là hành động của 1 bọn rác rưởi. bản thân tôi ko nói là tôi toàn dùng hàng có bản quyền, nhưng những gì có phiên bản miễn phí thay thế thì tôi sẽ dùng, và nếu là hàng của người Việt làm ra thì chắc chắn tôi sẽ ủng hộ hết mình. vì vậy những kẻ vừa ăn cắp vừa la làng hãy tự vấn lương tâm của mình để xem mình làm đúng hay chưa[nếu lương tâm của họ còn răng và biết cắn; nếu ko thì xin thua]. và xin những người lớn và cao sang kia hãy 1 lần nhìn lại bản thân mình có phải là lúc nào các bác, bác chú, các cô, các dì cũng sống đúng lương tâm và đúng truyền thống dân tộc cao sang mà quý vị dựng lên để ném đá bạn Phong hay ko rồi hẳn phán xét thế hệ trẻ chúng tôi.

cuối cùng tôi muốn mượn 1 câu của nhân vật Joker trong phim Batman – the Dark Knight để kết bài này

WHY SO SERIOUS?

món mới ở Domino

cũng lâu lắm rồi mới được đi ăn pizza. chỉ vì bản thân ko thích ăn ở Hut và Inn nhưng Domino thì ko có cửa hàng nào gần nhà và cũng chẳng gọi giao hàng đến chổ ở mới dc. cuối cùng sau bao nhiêu ngày dài cũng dụ dỗ được đứa bạn chở đi wa w7 ăn 😀

vừa đến nơi thì thấy cửa hàng đông kín người. cuối cùng thì mới biết rằng hôm đó là ngày cuối cùng của cái chương trình mua 1 tặng 1 nên bà con tranh thủ đi ăn cho đã. rồi lại thêm là ngày đầu tiên bắt đầu chương trình khuyến mãi cho mấy món mới ở đó nên đã đông lại càng đông. mục tiêu của tôi là đi ăn mấy món mới cho biết 😀 chờ dài cổ cuối cùng cũng có đồ ăn.

hình quảng cáo của Domino

tôi gọi 1 pizza Super Supreme cỡ vừa và 1 bánh Calzone cùng nước ngọt. cơ bản thì hơi thất vọng về 2 món này 1 chút vì nó ko như mong đợi [hay là tôi mong đợi quá nhiều nên thất vọng 😦 ]

đầu tiên là món bánh Calzone. cơ bản thì nó có lớp bột bọc ngoài [hình như làm bằng bột bánh pizza cán mỏng 1 chút] bọc ở trong có thịt, 1 ít rau, và cheese. Nếu như nó đẹp và trông ngon lành như trong hình quảng cáo thì ko nói làm gì… đằng này đúng là cái câu mà ở mấy cái quảng cáo hay để “hình chỉ có tính chất minh họa [và lừa tình]” là ko bao giờ thừa. cái bánh như 1 cái bánh kẹp bị chiên lên và rả rít dầu [hay bơ] chảy ra. cầm miếng bánh mà ngán trước khi ăn và ăn xong thì tay và mồm cũng bóng và nhớp vìa dầu [bơ chảy]. bánh có 1 chút vị càri và khá thơm. nhưng nói chung là ko thích do quá béo vì sự kết hợp kinh khủng của cheese ở trong và dầu/bơ bên ngoài.

tiếp đến là pizza Super Supreme mới. miêu tả món này thì nó là pizza thập cẩm với đủ thứ hầm bà lằn trong đó. nào là nấm, ớt đà lạt, bắp, thơm/dứa, hành tây, xúc xích, jambon. tổng kết là chẳng có mùi vị gì nổi bật cả vì món nào mùi vị cũng trung bình cái này đè mùi cái kia nên hầu như ko có điểm nhấn dẫn đến 1 món pizza thường thường chẳng ngon.

món bánh Calzone thì hình như 80k, đang được giảm 50%, còn pizza thì 69/115/175 cho đế bánh dày, còn 150/210 cho đế bánh mỏng và đang giảm giá 30%. hình như còn giảm tới giữa hay cuối tháng 10 gì đó.

tổng kết lại thì 2 món đó rất rất thất vọng vì nó quá nhàm chán và chẳng có gì đặc biệt hoặc nổi bật [ngoài trừ món bánh quá nhiều dầu/bơ]. hơi tiếc tiền 1 chút với 2 món đó!!!!!!!!! 😦 buồn ghê!!!!!!

hình hơi bị ghớm tại vì ngồi ở ngoài ko đủ ánh sáng phải chụp với flash 😦