Taste of Z – một blog khác của Z

Chào các bạn đã và đang đọc, theo dõi blog World of Z!

Mình không biết các bạn có ngán cái kiểu nói vớ vẫn, linh tinh, lang tang của mình không nhưng mình rất cảm ơn các bạn đã theo dõi blog này của mình.

Ban đầu, World of Z là nơi mình viết về chuyện ăn uống là chính. Nhưng dần dần điều kiện không cho phép nên mình hiếm khi bàn tới việc ăn uống ở đây nữa mà chuyển sang kể lể, than thân trách phận, nói nhảm nói nhí này kia kia nọ. Gần đây có một vài người bạn, đặc biệt là người yêu mình bảo mình nên quay lại với nghiệp viết về đồ ăn gợi thèm cho mọi người. Sau một thời gian ngắn suy nghĩ và lập link mới, chọn layout này nọ, mình đã bắt đầu một blog mới chuyên về chuyện trải nghiệm ăn uống tung tăng bay nhảy của cá nhân. Mình sẽ không cập nhật quá thường xuyên như các trang web chuyên như Địa điểm ăn uống, Foody hay Lozi. Nhưng mình chắc chắn sẽ đưa ra những nhận định, đánh giá công minh nhất, tốt nhất, chi tiết nhất có thể để mọi người có thể tin tưởng và đi ăn thử.  Nếu có hứng thú với chuyện ăn uống, mời bạn theo dõi hành trình béo phì của mình ở tasteofz.wordpress.com . Hy vọng sẽ nhận được sự ủng hộ và góp ý của các bạn!

Dĩ nhiên mình vẫn sẽ duy trì việc nói nhảm, chém gió ở đây chứ không bỏ bê đâu.

Xin cảm ơn!

Z

Sống ở Sài Gòn

Dân Sài Gòn có một câu “ca dao” được truyền miệng thường xuyên: “Sài Gòn hoa lệ. Hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo”. Một vài năm gần đây, giới-trẻ-thế-hệ-ngôn-tình còn sáng tác ra nhiều câu khác nói về sự lạnh nhạt, bạc tình, dửng dưng của người và đất Sài Gòn. Bỗng dưng tôi nghĩ: nếu đất Sài Gòn bạc như vậy, nếu người Sài Gòn tệ như vậy thì người dân tứ xứ đổ về đây làm gì?

Có lẽ là do tôi may mắn có một cuộc sống thoải mái và sung túc nơi đây nên ít khi thấy đất này bạc. Hay là do tôi có nhiều người bạn tốt xung quanh nên chẳng mấy khi thấy người dân ở đây tệ. Dù gì thì tôi vẫn biết ơn cuộc đời vì điều đó.

Đời sống ở Sài Gòn cơ bản là vui vì đời sống văn hoá – tinh thần – giải trí rất phong phú. Hầu như ai cũng có thể tìm cho mình một thú vui, thú tiêu khiển từ miễn phí, rẻ tiền cho đến đắt tiền. Không phải hễ thú vui miễn phí hay rẻ tiền thì không có ít hay vô bổ. Tôi từng tham gia câu lạc bộ tiếng Anh ở nvh Thanh Niên và thấy rất thích vì sự nhiệt tình của mọi người ở đó. Họ sẵn sàng giúp đỡ những người nói tiếng Anh chưa tốt luyện tập, sửa cách phát âm và khuyến khích mọi người giao tiếp với nhau. Và dĩ nhiên là nó miễn phí và rất có ích, lại còn vui nữa. Tôi thấy bạn bè mình rủ nhau hùn tiền và kêu gọi đóng góp làm từ thiện. Có lần gần trung thu, vài người bạn rủ tôi đi tổ chức vui trung thu cho các em nhỏ ở khu vực Nhà Bè. Nhớ lúc đó đường vừa xấu, vừa xa, khó đi mà chúng tôi phải khởi hành từ sớm để kịp chuẩn bị mọi thứ. Khi về đến nhà là đã trễ, ai cũng đuối nhưng vui. Đến giờ, khi sống ở đất này đã ngót 11 năm, tôi vẫn tìm thấy những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống.

Nếu ai đó hỏi tôi sống ở Sài Gòn có dễ không, câu trả lời của tôi sẽ là: dễ mà cũng khó. Dễ là vì dù có học ít hay nhiều, có tài hay không thì bạn vẫn có thể tìm được việc và sống được ở đất này. Khó là bạn phải chịu ‘cày’, chịu lăn xả và hơn hết là chịu học hỏi. Tôi có không ít bạn bè chỉ học hết cấp 3, rồi đi học nghề và giờ vẫn rất thành công. Họ thậm chí còn thành công hơn cả những người học đại học, cao đẳng bằng cấp này nọ như tôi. Họ làm tôi nể phục vì sự chịu khó và ham học hỏi. Tôi thường nói chuyện với những bạn phục vụ ở quán cafe tôi hay lui tới. Những bạn đó rất vui vẻ và thích học những điều mới mẻ. Cũng chính họ đã ‘khai sáng’ cho tôi cách uống cafe và chỉ cho tôi biết cách phân biệt hương vị cafe. Tôi thấy nhiều người buôn gánh bán bưng nhưng lúc nào cũng lạc quan, yêu đời và vui vẻ với mọi người xung quanh. Họ chính là những nhân tố đã tạo nên nguồn năng lượng tích cực cho nơi này.

Nói đi thì cũng phải nói lại. Tôi cũng gặp không ít người chỉ biết lừa lọc, chà đạp người khác để tiến thân. Những người đi làm công nhưng tự đặt bản thân mình lên cao hơn những người khác rồi cuối cùng chỉ là một con ếch ngồi ở đáy giếng. Những người sống trong sung sướng nhưng cứ than vãn về đời mình và xem mình là kẻ bất hạnh nhất vũ trụ. Điều đáng mừng là số này không nhiều.

Mỗi ngày bước ra đường, tôi thấy thành phố này có nhiều điều thú vị, hay ho mới. Sài Gòn có lẽ chưa bao giờ triệt đường sống của ai cả. Người có điều kiện sẽ giúp người khó khăn, người giàu chia sẻ với người nghèo, người khá giả trung lưu không góp của thì cũng góp sức. Mỗi người đều có cách riêng để sống và giúp đỡ nhau ở thành phố này. Nếu tôi không lầm thì chính nơi này đã “khai sinh” ra quán cơm từ thiện cho người nghèo, sinh viên, học sinh, hay những thùng trà đá miễn phí ven đường, hoặc chương trình tiếp sức mùa thi và nhiều điều tốt đẹp khác nữa. 

Cuộc sống ở bất kỳ nơi nào trên hành tinh này cũng tồn tại song song cái tốt và chưa tốt, cái đẹp và cái xấu. Vấn đề là người sống trong một thành phố có biết ‘gạn đục khơi trong’ hay không. Thay vì như nhiều người cứ ngồi share những đường link về cái xấu, tung hê cái chưa tốt, gièm pha nơi mình sống (và cả nơi người khác sống), thì sao chúng ta không cùng nhau làm một vài điều tốt đẹp nho nhỏ để cuộc sống những người xung quanh mình đẹp hơn, vui hơn một chút.

  
Có thể bạn không tin nhưng chỉ cần một lời cảm ơn người phục vụ ở quán ăn khi họ mang thức ăn lên, hay anh bơm xăng ở trạm xăng thì bạn cũng đã làm họ vui hơn và yêu công việc của mình hơn một tẹo. Có một lần đi dự một bữa tiệc thay mẹ, tôi thấy cô bé phục vụ hôm ấy dường như được tiếp thêm năng lượng và niềm nở hơn khi nhận được lời cảm ơn của những người khách tham dự. Tôi không nghĩ cho đi điều tốt đẹp là phải đi tình nguyện, đóng góp tiền của vật chất. Chỉ cần đối đãi nhau tốt hơn, thân thiện hơn một chút thì đời sẽ đẹp hơn rất nhiều.

Tôi nghĩ Sài Gòn hoa lệ là nơi hoa và lệ được chia đều cho tất cả mọi người bất kể giàu, nghèo. Và cũng thật mừng là người dân ở đó vẫn đang trao hoa cho nhau để lau đi những giọt lệ chảy ra mỗi ngày. Đó là lý do tôi yêu thành phố này.

Chuyện với người nước ngoài

Cách đây mấy hôm, tôi đi xem Vietnam International Fashion Week và tình cờ ngồi cạnh một cô người ngoài. Vì show diễn chuẩn bị bắt đầu nên đèn đã tắt, tôi lấy điện thoại mở đèn flash để soi đường cho cô bước vào chổ ngồi. Có lẽ vì thế mà cô quay sang bắt chuyện.

– Hi! Ê mày đi coi VIFW thì chắc cũng làm trong ngành thiết kế hoặc thời trang hả?
– À không. Tui làm báo chí.
– Ờ, chắc là mày làm stylish hoặc biên tập thời trang hả?
– Không luôn. Tui làm mảng xã hội.
– Vậy mà cũng chịu khó đi coi FW hen. Lạ thiệt.
– Đi coi cho biết đó mà. Biết thêm cái mới đâu có gì là không tốt.
– Ê, mà tao ngồi nãy giờ thấy cái này hơi lạ. Sao mấy người phía trước mình với dãy phía đối diện không chuẩn bị coi diễn mà cắm đầu vô điện thoại hoài vậy?
– Thì mấy người đó bận cập nhận facebook với mấy cái mạng xã hội để khoe đang đi coi VIFW đó mà.
– Lạ qua hen.
– Chắc tại mới qua đây nên thấy lạ đó. Chớ tui thấy miết hà. Đi cine còn lên facebook không thèm coi phim nữa mà.

Tới đó thì buổi biểu diễn bắt đầu.Tôi ngồi xem hết show rồi ra về. Cũng không biết cô ấy còn nghĩ người Việt ta lạ lùng nữa không khi suốt buổi biểu diễn hầu như ai cũng lo chụp hình, chúi đầu vô điện thoại. Không mấy ai ngồi chú ý xem thiết kế cả. Nghĩ lại thì cũng không biết nên vui hay nên buồn.

 

Những điều mới

Thời gian gần đây tôi cố gắng thử làm nhiều điều mà trước giờ tôi chưa bao giờ làm hoặc đã từng làm nhưng sau này không làm nữa. Việc mua xe chiếc fixie để đi chơi, đi dạo là một ví dụ. Dù công việc khá bận và đôi khi đi làm về mệt nên cũng chẳng có sức mà chạy. Nhưng tôi vẫn cố gắng đạp xe bất kỳ lúc nào mình có thời gian. Cơ bản thì việc đạp xe có tác dụng giảm stress rất tốt. Mỗi khi quá căng thẳng thì tôi bỏ hết mọi việc sang một bên, lấy xe đạp đi một vòng. Vừa đạp xe, vừa nghe nhạc nhỏ nhỏ làm đầu óc thoải mái hơn rất nhiều và khi về đến nhà có thể làm việc tiếp.

Hồi tháng 9, tôi làm đám bạn khá bất ngờ khi mua vé đi xem Hardwell theo lời dụ dỗ của vài đồng nghiệp (hay cũng có thể gọi là đồng bọn) ở công ty cũ. Tôi là người không thích đi sàn, không thích ồn ào, không thích chen lấn nhưng cuối cũng lại mua vé general admission của Hardwell để chen lấn, nhảy nhót, la hét đủ trò. Đó dường như không phải là một “tôi” bình thường. Cuối cùng tôi lại thấy thỉnh thoảng đi những buổi như thế cũng vui ấy chứ. Nhạc hay, âm thanh tốt, dj số 1 thế giới cơ mà. Có lẽ phải thường xuyên đi những show như vậy để thấy mình bớt nhàm chán và tẻ nhạt!

Hôm nay, tôi vừa đi xem buổi biểu diễn múa đương đại Withou Stars của một đoàn múa ở Anh qua trình diễn. Vở diễn được lấy ý tưởng từ tiểu thuyết Rừng Nauy của Haruki Murakami. Kể từ khi xem So You Think You Can Dance của Việt Nam xong tôi khá hứng thú với nhảy múa. Tôi thì không có khả năng nhảy múa rồi nên chỉ có thể xem các vũ công trình diễn thôi. Cá nhân tôi thấy coi SYTYCD rất hấp dẫn, ít chiêu trò, không có những màn scandal nhảm nhí xàm xí như những chương trình truyền hình thực tế hát hò khác. Tôi thừa biết SYTYCD cũng có cài thí sinh, dựng kịch bản này nọ nhưng họ làm rất khéo, biên tập tốt, kịch bản hấp dẫn nên xem nó rất “thực tế”. Hơn hết là nó cho người xem cảm nhận được niềm đam mê của những vũ công và cách họ cống hiến và luyện tập vì cái nghề, cái nghiệp của họ. Trở lại với Without Stars, đây là vở múa biểu hiện tình yêu giữa Naoko và Watanabe. Nó có sự gắn bó, sự giằng xé, sự u ám, sự cô đơn và trên hết là vở diễn rất đẹp. Tôi không phải người thích múa may quay cuồng nhưng từ sau khi xem SYTYCD mùa 1 thì tôi khá quan tâm đến bộ môn nghệ thuật này. Và Without Stars cho tôi thấy được ngôn ngữ múa có sức biểu cảm và đẹp đến mức nào. Đó là một ấn tượng và là một trải nghiệm không bao giờ tôi có thể quên được.

Nhiều lúc thấy cuộc sống cứ lập đi lập lại những thứ quen thuộc hoài thì cũng chán. Tại sao không tìm những điều mới mẽ hơn để mỗi ngày có thêm màu sắc và trở nên thú vị hơn chứ nhỉ! 😉

lại xe đạp và những câu chuyện xung quanh nó

mấy hôm nay, trời thường mưa buổi tối nên chẳng thể vác xe đạp ra đi đâu được. lộ trình đạp xe 60 phút hàng ngày cũng vì thế mà bữa được bữa mất. nguyên nhân sâu xa của mọi chuyện là do chiếc xe không có dè để chắn nước, đất bắn lên người. nếu xe đạp thông thường không gặp vấn đề gì về mấy chuyện đó thì xe thể thao nói chung và chiếc xe của thằng tôi nói riêng gặp một vấn đề khá to bự. nếu đi xe mà mặc áo trắng thì một là đứng chờ mưa tạnh rồi nhẹ nhàng đạp từ từ về nhà để tránh nước, đất văng, không thì xác định bỏ luôn cái áo thì cứ thế là chiến thôi 😀 nhưng mà thằng tôi thì sợ hư áo nên chả dám vác xe ra đi trong mưa hoặc mặc toàn áo đen.

tuần trước, có một người bạn hỏi: “anh mua fixie rồi có tham gia hội nào không?”. chuyện là trong đời tôi chưa thích bất kỳ một hội, nhóm, đoàn thể nào cả. lúc còn đi học tham gia đội hay đoàn gì đó toàn là do bị bắt buộc/ép buộc chứ tôi chẳng đam mê bao giờ và cũng chẳng đóng đoàn đội phí gì đó  vì nó chẳng có ích lợi gì cho tôi. với fixie cũng thế, tôi đạp xe fixie vì sở thích cá nhân và chỉ muốn đi 1 mình chứ không có nhu cầu tụ tập hoặc đàn đúm này nọ. đi đạp xe với 1, 2 người bạn là đủ vui rồi. thậm chí, đi 1 mình cũng vui lắm. cần gì phải đông!

sau 1 tháng mua xe thì ba mẹ cũng đã chứng kiến tận mắt chiếc xe của tôi. số là tôi không ở cùng ba mẹ nên lúc mua chỉ gửi hình cho xem thôi. hôm qua, ba mẹ qua chổ tôi ở thế là thấy “nguyên con” xe dựng trong nhà mà lúc đó thì tôi đang vi vu đi cà phê sáng với thằng bạn. ba khen xe đẹp dù tôi chả biết thật hay đùa, mà có lẻ ba mẹ cũng quen với cái sở thích màu mè của tôi rồi cũng nên.

từ khi tôi mua xe thì đã có thêm 1 đứa bạn cũng đu theo phong trào. chỉ có điều nó không dám đạp fixie mà chỉ mua xe đạp leo núi thôi. kể ra có bạn đi chung cũng vui hơn.

à! sáng nay là ngày đầu tiên chạy xe đạp đi làm sau gần 1 tháng mua về để chạy long nhong. cơ bản là ai cũng nhìn hết -_- chắc tôi là nhân viên văn phòng duy nhất trong tòa nhà đi xe đạp!