Sống có mệt không?

Nhiều khi mình thấy sống trong xã hội bây giờ mệt quá! Còn bạn thì sao?


Mệt không phải vì chuyện cơm áo gạo tiền mà do những thứ xã hội thực lẫn ảo áp đặt lên chúng ta. Nào là phải những nơi phải đến trong đời, những chuyến đi phải thực hiện trong đời. Những cuốn sách phải đọc. Những bộ phim phải xem. Nhưng việc phải làm trước 20, 30, 40, 50, 60, 70 tuổi. Những cung đường phải chinh phục. Phải 4 cực – 1 đỉnh. Những món ăn phải ăn. Những món rượu phải uống. Tất cả những thứ mình vừa liệt kê chỉ là vài ví dụ trong hàng nghìn thứ mà xã hội ảo áp đặt lên chúng ta vì đó là những thứ PHẢI LÀM TRONG ĐỜI. Nếu một ngày không được đẹp trời cho lắm (như sáng nay lúc mình viết entry này chẳng hạn), bạn chợt ngồi nghĩ lại những thứ mình đã và đang làm rồi so nó với những tiêu-chuẩn-vàng kia thì sẽ tự cảm thấy nhục nhã vì cuộc đời toàn thất bại thảm hại, chả có đáng sống và chỉ muốn chết liền ngay và lập tức cho rồi.

Đó là chưa nói đến những điều thế giới thực áp đặt lên chúng ta. Bạn có bao giờ bị áp lực phải được học sinh giỏi, phải ở trong top 5 hoặc top 3 của lớp, hay thậm chí phải đứng nhất lớp không? Bạn có bao giờ muốn cúp học một bữa nhưng vì cái sự con ngoan – trò giỏi mà chưa bao giờ dám “bùng” lớp? Đã có lúc nào đó bạn chỉ muốn táng vào mặt cái đứa bạn đang huyên thuyên trước mặt mình nhưng không bao giờ làm vì phải thảo mai thảo mộc với nhau? Hoặc giã có lúc nào đó bạn chỉ muốn hét lên giữa cuộc họp đại-gia-đình rằng “đừng xía vào đời tui nữa” khi họ hàng, dòng tộc cứ thúc giục có bồ, lập gia đình? 


Nói đến đây là thấy mệt quá mệt rồi muốn chết quách cho đẹp trời nhỉ!

Mình luôn nghĩ: “Fuck off all the standards!” Vì chẳng thấy thứ gì có thế áp vô đời mình được cả. Một ví dụ rất điển hình: mình rất thích đọc sách và một năm đọc không dưới 20 quyển sách các thể loại cả tiếng Việt lẫn tiếng Anh (cao hơn số sách trung bình một người Việt đọc hàng năm khá nhiều). Nhưng mình chưa đọc quá 10% trong danh sách những cuốn phải đọc trong đời. Coi bộ đó là một sự thất bại siêu hoành tráng khổng lồ của một đứa thích đọc sách đấy. FUCK OFF! Mìn thích đọc gì thì đọc chứ chẳng cần phải chờ ai đó đưa ra một tiêu chuẩn phải đọc trong đời cho mình mò theo. 

Có nhiều bạn bè cứ luôn thắc mắc vì sao mình luôn vui vẻ, ít khi sầu thảm như chúng nó. Bí quyết rất đơn giản: Làm điều mình thích và làm thật tốt. Vậy đó. Đời mỗi người dài ngắm khác nhau nhưng túm chung lại thì vẫn là ngắn. Đâu có lý do gì mà cứ chạy theo mấy cái tiêu chuẩn xàm xí của mấy thứ thích chứng tỏ, thích thể hiện để cho thiên hạ thấy mình thành công hay đời mình đáng sống. Mình chả bao giờ có ý nghĩ sẽ đọc hết mấy cuốn sách phải đọc trong đời hay chinh phục 4 cực – 1 đỉnh khỉ khô gì đó đâu. Đời mình đáng giá là mỗi khi cùng nguyên nhóm “chiến đấu” ở cty cho hết công việc. Cuộc đời mình thành công là sống với người yêu mỗi ngày và làm được những điều mình đã hứa với người ấy. Chỉ cần như vậy thôi thì đã đủ vui và hạnh phúc hơn là làm mấy chuyện chạy theo phong trào kia. 

Sống cho mình chứ có phải cho thiên hạ hay mạng xã hội đâu mà phải cố “mặc” cho vừa “tấm áo” thiên hạ may cho họ chứ không phải cho mình. Vậy thì bản thân phải thấy thoải mái, vui, hạnh phúc mỗi khi làm cái gì đó trước đã. Chúng sinh nói gì cứ mặc kệ!

Đôi khi cũng cần lên cơn một chút

À hôm nay tôi đã chính thức nghỉ tết rồi. Đám bạn của tôi đang trào máu GATO vì tôi được nghỉ quá sớm và quá nhiều. Thực ra thì tôi phải lấy thêm ngày phép năm để nghỉ và thực hiện kế hoạch điên rồ của mình: ăn sinh nhật 1 mình ở 1 nơi xa lạ.
Thường thì tôi không thích lên kế hoạch quá chi tiết cho những hành trình của bản thân. Tôi có thể sẽ nghĩ đến vài nơi cần đi, vài quán ăn hấp dẫn phải đến. Nhưng chẳng có gì bắt buộc tôi phải đi hết những nơi đó cả. Tôi thích thả lỏng bản thân thoải mái đi chơi, tiện thì đi không thì bỏ qua. Đi chơi mà ép buộc bản thân theo 1 lịch trình nhất định thì còn gì là vui là chơi nữa!?!?!?
Chuyến đi này cũng thế! Tôi chọn Đà Nẵng, một nơi không quá xa lạ nhưng cũng không mấy quen thuộc, làm điểm đến. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ gặp nhiều bạn bè ở đây vì tôi chỉ quen biết 1,2 người bạn ở thành phố này. Một cậu em nhiệt tình giúp việc đặt khách sạn rẻ bất ngờ, tình nguyện đón ở sân bay đồng thời tháp tùng đi vi vu vài chổ hay ho. Rồi một người bạn cũ ở Mỹ về cũng tình cờ đi ĐN vào dịp này, thế là rủ nhau tụ tập ngay. Cứ nghĩ mình sẽ phải ủ ê lang thang một mình trong những ngày ở thành phố lạ này. Cuối cùng lại vui không tưởng khi có những cuộc hội ngộ bất ngờ.
Tôi lên cơn làm chuyện điên khùng để thay đổi không khí. Cuối cùng lại may mắn được cuộc đời “chiếu cố” cho một ngày đầu tiên cực vui với bạn bè. Còn đòi gì hơn nữa nhỉ!

Đôi khi chúng ta cũng cần làm những chuyện điên rồ, lên cơn một chút để thấy đời thú vị hơn! Biết đâu sẽ gặp được những niềm vui bất ngờ đâu đó ở những nơi xa lạ.
Đời mà! Đâu ai biết được chữ ‘Ngờ’!

IMG_0558

Những điều mới

Thời gian gần đây tôi cố gắng thử làm nhiều điều mà trước giờ tôi chưa bao giờ làm hoặc đã từng làm nhưng sau này không làm nữa. Việc mua xe chiếc fixie để đi chơi, đi dạo là một ví dụ. Dù công việc khá bận và đôi khi đi làm về mệt nên cũng chẳng có sức mà chạy. Nhưng tôi vẫn cố gắng đạp xe bất kỳ lúc nào mình có thời gian. Cơ bản thì việc đạp xe có tác dụng giảm stress rất tốt. Mỗi khi quá căng thẳng thì tôi bỏ hết mọi việc sang một bên, lấy xe đạp đi một vòng. Vừa đạp xe, vừa nghe nhạc nhỏ nhỏ làm đầu óc thoải mái hơn rất nhiều và khi về đến nhà có thể làm việc tiếp.

Hồi tháng 9, tôi làm đám bạn khá bất ngờ khi mua vé đi xem Hardwell theo lời dụ dỗ của vài đồng nghiệp (hay cũng có thể gọi là đồng bọn) ở công ty cũ. Tôi là người không thích đi sàn, không thích ồn ào, không thích chen lấn nhưng cuối cũng lại mua vé general admission của Hardwell để chen lấn, nhảy nhót, la hét đủ trò. Đó dường như không phải là một “tôi” bình thường. Cuối cùng tôi lại thấy thỉnh thoảng đi những buổi như thế cũng vui ấy chứ. Nhạc hay, âm thanh tốt, dj số 1 thế giới cơ mà. Có lẽ phải thường xuyên đi những show như vậy để thấy mình bớt nhàm chán và tẻ nhạt!

Hôm nay, tôi vừa đi xem buổi biểu diễn múa đương đại Withou Stars của một đoàn múa ở Anh qua trình diễn. Vở diễn được lấy ý tưởng từ tiểu thuyết Rừng Nauy của Haruki Murakami. Kể từ khi xem So You Think You Can Dance của Việt Nam xong tôi khá hứng thú với nhảy múa. Tôi thì không có khả năng nhảy múa rồi nên chỉ có thể xem các vũ công trình diễn thôi. Cá nhân tôi thấy coi SYTYCD rất hấp dẫn, ít chiêu trò, không có những màn scandal nhảm nhí xàm xí như những chương trình truyền hình thực tế hát hò khác. Tôi thừa biết SYTYCD cũng có cài thí sinh, dựng kịch bản này nọ nhưng họ làm rất khéo, biên tập tốt, kịch bản hấp dẫn nên xem nó rất “thực tế”. Hơn hết là nó cho người xem cảm nhận được niềm đam mê của những vũ công và cách họ cống hiến và luyện tập vì cái nghề, cái nghiệp của họ. Trở lại với Without Stars, đây là vở múa biểu hiện tình yêu giữa Naoko và Watanabe. Nó có sự gắn bó, sự giằng xé, sự u ám, sự cô đơn và trên hết là vở diễn rất đẹp. Tôi không phải người thích múa may quay cuồng nhưng từ sau khi xem SYTYCD mùa 1 thì tôi khá quan tâm đến bộ môn nghệ thuật này. Và Without Stars cho tôi thấy được ngôn ngữ múa có sức biểu cảm và đẹp đến mức nào. Đó là một ấn tượng và là một trải nghiệm không bao giờ tôi có thể quên được.

Nhiều lúc thấy cuộc sống cứ lập đi lập lại những thứ quen thuộc hoài thì cũng chán. Tại sao không tìm những điều mới mẽ hơn để mỗi ngày có thêm màu sắc và trở nên thú vị hơn chứ nhỉ! 😉

lại xe đạp và những câu chuyện xung quanh nó

mấy hôm nay, trời thường mưa buổi tối nên chẳng thể vác xe đạp ra đi đâu được. lộ trình đạp xe 60 phút hàng ngày cũng vì thế mà bữa được bữa mất. nguyên nhân sâu xa của mọi chuyện là do chiếc xe không có dè để chắn nước, đất bắn lên người. nếu xe đạp thông thường không gặp vấn đề gì về mấy chuyện đó thì xe thể thao nói chung và chiếc xe của thằng tôi nói riêng gặp một vấn đề khá to bự. nếu đi xe mà mặc áo trắng thì một là đứng chờ mưa tạnh rồi nhẹ nhàng đạp từ từ về nhà để tránh nước, đất văng, không thì xác định bỏ luôn cái áo thì cứ thế là chiến thôi 😀 nhưng mà thằng tôi thì sợ hư áo nên chả dám vác xe ra đi trong mưa hoặc mặc toàn áo đen.

tuần trước, có một người bạn hỏi: “anh mua fixie rồi có tham gia hội nào không?”. chuyện là trong đời tôi chưa thích bất kỳ một hội, nhóm, đoàn thể nào cả. lúc còn đi học tham gia đội hay đoàn gì đó toàn là do bị bắt buộc/ép buộc chứ tôi chẳng đam mê bao giờ và cũng chẳng đóng đoàn đội phí gì đó  vì nó chẳng có ích lợi gì cho tôi. với fixie cũng thế, tôi đạp xe fixie vì sở thích cá nhân và chỉ muốn đi 1 mình chứ không có nhu cầu tụ tập hoặc đàn đúm này nọ. đi đạp xe với 1, 2 người bạn là đủ vui rồi. thậm chí, đi 1 mình cũng vui lắm. cần gì phải đông!

sau 1 tháng mua xe thì ba mẹ cũng đã chứng kiến tận mắt chiếc xe của tôi. số là tôi không ở cùng ba mẹ nên lúc mua chỉ gửi hình cho xem thôi. hôm qua, ba mẹ qua chổ tôi ở thế là thấy “nguyên con” xe dựng trong nhà mà lúc đó thì tôi đang vi vu đi cà phê sáng với thằng bạn. ba khen xe đẹp dù tôi chả biết thật hay đùa, mà có lẻ ba mẹ cũng quen với cái sở thích màu mè của tôi rồi cũng nên.

từ khi tôi mua xe thì đã có thêm 1 đứa bạn cũng đu theo phong trào. chỉ có điều nó không dám đạp fixie mà chỉ mua xe đạp leo núi thôi. kể ra có bạn đi chung cũng vui hơn.

à! sáng nay là ngày đầu tiên chạy xe đạp đi làm sau gần 1 tháng mua về để chạy long nhong. cơ bản là ai cũng nhìn hết -_- chắc tôi là nhân viên văn phòng duy nhất trong tòa nhà đi xe đạp!

xe đạp và những câu chuyện xung quanh nó

cách đây 1 tuần, tôi tung hê trên facebook rằng tôi tính mua xe đạp. đám bạn ‘bơi’ ngay vào hỏi thăm này nọ vì bọn nó tưởng tôi bị hâm rồi chơi trò nông nổi của tuổi-không-trẻ-mấy. số khác thì bay vào gợi ý nên mua xe này, xe nọ, chổ này chổ kia. quay quần mấy ngày, nghiên cứu đủ từ xe đạp thông dụng, xe leo núi, xe thể thao, xe fixed gear này nọ với đủ mức giá “thượng kim cương hạ rau quả trung quốc” thì tôi cũng có quyết định của bản thân mình: một chiếc fixed gear (hay nhân dân thường gọi là fixie cho nó cư-tê).

lúc đầu tôi cũng chả muốn chọn fixie làm gì vì giá nó khá cao so với dự tính của tôi. giá một chiếc fixie được được ở một tiệm chuyên fixie phải ít nhất từ 4,5 triệu trở lên, tầm ổn thì phải 6 triệu, trong khi tôi chỉ dự tính mua xe có tầm giá rẻ hơn thế. cuối cùng, một người bạn gợi ý một chiếc fixie khá ổn ở Martin 107 thì tôi chấm ngay. thứ nhất là giá đúng trong tầm tôi muốn. thứ hai là nó có màu tôi thích và khá nổi bật nếu chạy trên đường.
vấn đề làm tôi lăn tăn là cái tiệm bán fixie kia chê chiếc này dởm và nói tầm giá mà tôi muốn thì không thể là một chiếc xe tốt được. điều nữa là fixie thì không có thắng/phanh nên để đi được loại xe này phải tập làm quen với nó và những người không mê hoặc nhanh chán mua fixie chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ. nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn chiếc này vì tôi thấy hiệu xe của VN này có giá khá ổn và chất lượng tốt đối với những dòng xe thông thường khác và có bảo hành đàng hoàn. sau đó là tôi muốn thử một loại xe mới và có một trải nghiệm mới mẻ trong đời mình. thế là bay đi mua liền và ngay sau khi có tiền lương tháng.

fixie

cho đến khi tôi chụp hình chiếc xe tôi mua và đăng lên facebook thì đám bạn vẫn không tin là tôi nói mua xe đạp và làm thật. hầu hết mọi người chỉ nghĩ rằng tôi đùa cho vui thôi do cơ bản tôi khá lười và chả thích vận động hay thể thao gì cả. họ càng bất ngờ khi tôi tuyên bố sẽ dùng xe đạp để đi làm và đi cafe sau khi đã tập quen. có vẻ đây là điều sốc nhất với họ! nhưng có gì đâu, thay đổi 1 một chút cũng hay mà!

sau 2 lần tập để quen với cách thắng/phanh xe mới thì tôi đã “liều mạng” chạy từ nhà tôi (quận 3) ra quận 1 chơi và đi cafe. tôi phải thừa nhận là chiếc xe chạy rất đã vì cũng đã rất rất rất lâu kể từ ngày tôi tốt nghiệp cấp 3 rồi mới chạy xe đạp trở lại. cảm giác vừa chạy vừa kiểm soát tốc độ xe đúng ý mình và tính toán để không húc vào người khác hay dừng đèn đỏ đúng lúc rất thú vị vì xe không có thắng/phanh. có mấy người bạn hỏi: thế thì mày thắng/phanh bằng cách nào? chà chân xuống đường à? tôi thường đáp: xe này thắng/phanh chân nên phải dùng chân thoi. mà đúng là thế thật vì phải dùng chân ghìm bàn đạp để xe dừng lại. cũng may là tôi thường chạy không nhanh (kể cả đi xe máy) nên việc kiểm soát tốc độc hay dừng lại chưa gặp vấn đề gì cả. cũng có vài lần phải dừng gấp nhưng cũng may là tôi đi khá chậm nên cũng ổn. 😀

sau 4 ngày đi xe đạp thì tôi khá tự tin với “trình độ” nghiệp dư và chiếc xe “dởm” (theo ý kiến của dân đạp fixie chuyên nghiệp) của mình. đó thật sự là một trải nghiệm rất vui và thú vị khi đạp xe trong thành phố nhộn nhịp và cái gì cũng nhanh như Sài Gòn.