mấy tuần nay trên mạng rần rần chuyện “lật tẩy” cô nàng Huyền Chíp gì đó viết láo, nói ngoa chuyện đi vòng quanh thế giới của cô ấy. thật ra, cô nàng ‘nổi lên như một hiện tượng’ từ năm ngoái với quyển sách Vác Balô Lên và Đi hay Xách Balô Lên và Đi gì đấy. nói thật lòng là tôi chưa bao giờ có ý định sẽ đọc và sẽ chẳng giờ mua những quyển sách như thế. không phải vì sách không hay; nhưng với quan điểm cá nhân của tôi, như đã có lần chia sẻ trên facebook, là các bạn viết sách trẻ bây giờ chưa đủ tầm để viết và thực sự là hầu hết các bạn làm cho ‘tiêu chuẩn xuất bản sách’ ngày càng đi xuống trầm trọng. điều đó vô tình làm cho một bộ phận không nhỏ người đọc có cái nhìn rất hời hợt về sách. cá nhân tôi thấy các tác giả trẻ hiện nay cũng chưa có bạn nào nổi bật, hầu hết chỉ xào nấu lại những gì mình đã viết một cách nhàm chán, còn một số bạn thì cố-gắn-chiêm-nghiệm-sâu-sắc nhưng thực sự là các bạn lấy 1 ý tưởng của 1 tác giả kỳ cựu khác hoặc 1 ý tưởng nào đó trên mạng rồi ‘phăng’ lại thành của bản thân nên đọc mãi chẳng thấy gì hay ho.
nếu bạn nghĩ tôi sắp tấn công Huyền Chip thì các bạn đã lầm. như tôi đã tôi rằng tôi không đọc sách của cô nên tôi không có tư cách để phản bác và thêm nữa là tôi không theo chủ-nghĩa-xê-dịch nên càng không có tư cách đó. điều tôi muốn bàn ở đây là một thứ khác. còn bây giờ, hãy quên những vụ lùm xùm kia đi, hãy bỏ qua những lời văn trong 2 quyển sách kia luôn nhé.
có bao giờ các bạn đi chơi, hay đi du lịch mà ba mẹ các bạn hỏi khá rõ ràng rằng các bạn đi đâu, với ai, và bao lâu không? với tôi thì những chuyến đi trong nước như Nha Trang, Đà Lạt, Phan Thiết thì đều bị tra hỏi như thế dù tôi đã già lắm rồi. chưa kể là khi nào đi thì phải điện thoại báo, đi tới nơi thì cũng phải như vậy, đến lúc về lại lập lại như thế. còn nếu tôi đi nước ngoài 1 mình (thật ra thì tôi chỉ mới đi 3 lần thôi, toàn trong Đông Nam Á cả) thì cũng phải như thế dù tiền điện thoại quốc tế khá ‘chát’, giờ có iPhone thì đỡ hơn chút là dùng viber hoặc facetime với ba mẹ 1 cú là xong.
nhiều bạn chắc chắn sẽ thấy điều đó thật phiền phức và nghĩ rằng mình đã quá già để làm những chuyện đó và bạn đã dư sức để tự lo cho bản thân và tung hoành 4 phương 1 mình rồi. ừ thì tôi cũng nghĩ như thế đấy, hay chính xác là ‘đã từng’. với ba mẹ thì con cái lúc nào cũng những đứa ngốc cần phải bảo vệ cả đời của nó. nếu con cái có gì thì sao họ chịu được nhỉ! một mình bỏ đi một hành trình thì thời gian đi càng lâu thì nổi lo lắng kia sẽ càng tăng lên. nếu các bạn đi về bình an thì sẽ chẳng có gì để nói cả. nhưng nếu không may mắn cho lắm, bạn gặp 1 bất trắc nào đó trên đường đi thì sẽ như thế nào? nếu ở trong nước ta thì sẽ là một vấn đề, nhưng ở nước ngoài thì đó chắc chắn sẽ là 1 vấn đề rất rất lớn đấy.
hãy nhớ về chuyện anh chàng sinh viên leo phanxiphăng rồi bị lạc mà xem. cha mẹ anh chàng ấy sẽ như thế nào? tôi cảm thấy họ ‘chết mất’ một phần đời của họ rồi đấy. đột nhiên cha mẹ mất con, anh em mất đi 1 người. chẳng ai trong chúng ta lại muốn như thế.
một lần khác, bạn tôi bị kẹt xe trên đường đến sân bay để trở về Việt Nam sau kỳ du lịch, đến nơi thì máy bay đã bay rồi. tiền không còn bao nhiêu, thẻ không ‘cà’ được, điện thoại cũng hết cả tiền. vậy thì phải làm sao? nếu là bạn thì bạn có hoảng loạn không? bạn sẽ như thế nào? nói thật là tôi thì chắc tôi đứng la hét như thằng điên luôn ấy!
lúc tôi còn đi học và mới ra trường đi làm thì tôi muốn đi đâu chơi chỉ việc điện thoại báo ba mẹ biết thế thôi rồi tôi tự vác xác mà đi. nhưng sau này thì còn có những tiếc mục sến xúa như thông báo ngày đi/về, giờ đi/về/tới nơi an toàn gì đó. có khi ba mẹ còn chơi trò gọi facetime hay viber kiểm tra cho vui nữa chứ! thiết nghĩ như thế cũng tốt vì để các vị khỏi lo lắng nhiều. dạo này tai nạn cũng nhiều nên tốt nhất là như thế.
do tôi là một con người ít xê dịch nên tôi thật ra cũng chả có kinh nghiệm gì để chia sẻ cả. tôi chỉ thành thật khuyên các bạn rằng trước khi lên đường; hãy tìm hiểu thật kỹ thông tin về nơi mình sẽ đi, cố gắn nghĩ đến những trường hợp xấu có thể xảy ra và cách giải quyết nó; tìm cho mình một người bạn đồng hành bình tĩnh và sáng suốt, và dĩ nhiên bạn cũng phải như thế; giữ liên lạc với người thân; mang dư 1 ít tiền phòng thân.
thế đấy! đừng để những chuyến đi trở thành những nổi buồn. thế giới bên ngoài rộng lớn và mới mẻ chờ các bạn khám phá, nhưng cũng nên nhớ rằng ngoài những điều tốt đẹp còn có những hiểm họa rình rập nữa.
đừng hô hào khẩu hiệu Thích là Đi Ngay, nhưng hãy là Thích, Tìm Hiểu, Suy Nghĩ, và Đi nhé!
p/s: tôi chưa đọc sách và không quan tâm đến việc cô nàng Huyền Chíp viết đúng sự thật hay không, nhưng một anh bạn của tôi đã từng đi phượt ở Ấn Độ đã nói rằng phần Ấn Độ hoàn toàn chẳng đúng sự thật. chỉ là câu chuyện lúc hàn huyên với nhau thôi, chứ tôi chẳng quan tâm làm gì cho mệt óc.