Đôi khi cũng cần lên cơn một chút

À hôm nay tôi đã chính thức nghỉ tết rồi. Đám bạn của tôi đang trào máu GATO vì tôi được nghỉ quá sớm và quá nhiều. Thực ra thì tôi phải lấy thêm ngày phép năm để nghỉ và thực hiện kế hoạch điên rồ của mình: ăn sinh nhật 1 mình ở 1 nơi xa lạ.
Thường thì tôi không thích lên kế hoạch quá chi tiết cho những hành trình của bản thân. Tôi có thể sẽ nghĩ đến vài nơi cần đi, vài quán ăn hấp dẫn phải đến. Nhưng chẳng có gì bắt buộc tôi phải đi hết những nơi đó cả. Tôi thích thả lỏng bản thân thoải mái đi chơi, tiện thì đi không thì bỏ qua. Đi chơi mà ép buộc bản thân theo 1 lịch trình nhất định thì còn gì là vui là chơi nữa!?!?!?
Chuyến đi này cũng thế! Tôi chọn Đà Nẵng, một nơi không quá xa lạ nhưng cũng không mấy quen thuộc, làm điểm đến. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ gặp nhiều bạn bè ở đây vì tôi chỉ quen biết 1,2 người bạn ở thành phố này. Một cậu em nhiệt tình giúp việc đặt khách sạn rẻ bất ngờ, tình nguyện đón ở sân bay đồng thời tháp tùng đi vi vu vài chổ hay ho. Rồi một người bạn cũ ở Mỹ về cũng tình cờ đi ĐN vào dịp này, thế là rủ nhau tụ tập ngay. Cứ nghĩ mình sẽ phải ủ ê lang thang một mình trong những ngày ở thành phố lạ này. Cuối cùng lại vui không tưởng khi có những cuộc hội ngộ bất ngờ.
Tôi lên cơn làm chuyện điên khùng để thay đổi không khí. Cuối cùng lại may mắn được cuộc đời “chiếu cố” cho một ngày đầu tiên cực vui với bạn bè. Còn đòi gì hơn nữa nhỉ!

Đôi khi chúng ta cũng cần làm những chuyện điên rồ, lên cơn một chút để thấy đời thú vị hơn! Biết đâu sẽ gặp được những niềm vui bất ngờ đâu đó ở những nơi xa lạ.
Đời mà! Đâu ai biết được chữ ‘Ngờ’!

IMG_0558

Một chuyến đi

Nhiều người tự nhận mình theo Chủ Nghĩa Xê Dịch. Tôi thì không đi nhiều nhưng cũng không ngồi yên lâu được nên chẳng dám nhận như thế. Có lẻ tôi thuộc Chủ Nghĩa Nhúch Nhích thì hợp hơn vì bình thường tôi chỉ loanh quanh thành phố và về quê (khá gần thành phố). Đi xa trung bình một năm tầm 2-3 lần gì đấy.
Sau mỗi chuyến đi tôi lại thấy cuộc sống mình thú vị hơn, vui hơn và mới mẽ hơn dù quanh đi quẫn lại vẫn là những nơi quen thuộc. Cách đây 3 ngày tôi đi Campuchia lần đầu tiên theo lời dụ dỗ của một đứa bạn. Hai đứa vác mông đi với những dự định và kế hoạch khá mơ hồ. Cơ bản tôi ko thuộc dạng người đi phượt do đi ăn đi chơi gì thì tôi vẫn thích có một chổ ngủ đàng hoàng một tí và quan trọng là một phòng tắm + wc sạch sẽ. Nên chuyến đi của tôi thường không tốn nhiều tiền nhưng chắc chắn cũng không ít. Chắc bệnh ở sạch quá đáng từ nhỏ không đổi được nên nhiều lúc bạn bè tôi thường liệt những chuyến đi của tôi vào dạng sang chảnh.
Đi bao xa, tốn bao tiền, ở bao lâu đối với tôi không quan trọng. Điều tối quan trọng là tôi nhận ra được điều gì và cách nhìn cuộc sống xung quanh mình thay đổi thế nào và kinh nghiệm tích góp thêm được gì hay không. Đó là những thứ nhiều người có bỏ núi tiền hoặc đi cả đời cũng không nhận ra được. Nếu không học hỏi thêm được gì hay không mở rộng tầm mắt mình thêm được gì thì có phải đã phí hoài tiền bạc, thời gian và công sức sao? Nhưng đó vẫn phải tùy vào quan điểm sống của từng người. Nếu chỉ đi để “ghi điểm”, đánh dấu, cộng chiến tích thì có lẽ đó là điều khá tồi tệ. Một người đi nhiều nên đi để thấy thế giới rộng lớn, cuộc sống muôn màu. Là đi để thấy mỗi nền văn hóa, mỗi đất nước có cái hay, cái dở khác nhau và không còn chê bai đất nước sinh ra mình tồi tệ và xấu xí. Là đi để thấy cái đẹp trong những thứ nhỏ nhất và bình thường nhất. Chứ đi mãi mà tầm nhìn vẫn nhỏ hẹp, tính tình vẫn hẹp hòi, suy nghĩ vẫn thiễn cận thì ở nhà xem discovery hay travel n living còn hay hơn.

Viết tí trong lúc đi xe đi Campuchia về nhà!

bỏ balô xuống và suy nghĩ

mấy tuần nay trên mạng rần rần chuyện “lật tẩy” cô nàng Huyền Chíp gì đó viết láo, nói ngoa chuyện đi vòng quanh thế giới của cô ấy. thật ra, cô nàng ‘nổi lên như một hiện tượng’ từ năm ngoái với quyển sách Vác Balô Lên và Đi hay Xách Balô Lên và Đi gì đấy. nói thật lòng là tôi chưa bao giờ có ý định sẽ đọc và sẽ chẳng giờ mua những quyển sách như thế. không phải vì sách không hay; nhưng với quan điểm cá nhân của tôi, như đã có lần chia sẻ trên facebook, là các bạn viết sách trẻ bây giờ chưa đủ tầm để viết và thực sự là hầu hết các bạn làm cho ‘tiêu chuẩn xuất bản sách’ ngày càng đi xuống trầm trọng. điều đó vô tình làm cho một bộ phận không nhỏ người đọc có cái nhìn rất hời hợt về sách. cá nhân tôi thấy các tác giả trẻ hiện nay cũng chưa có bạn nào nổi bật, hầu hết chỉ xào nấu lại những gì mình đã viết một cách nhàm chán, còn một số bạn thì cố-gắn-chiêm-nghiệm-sâu-sắc nhưng thực sự là các bạn lấy 1 ý tưởng của 1 tác giả kỳ cựu khác hoặc 1 ý tưởng nào đó trên mạng rồi ‘phăng’ lại thành của bản thân nên đọc mãi chẳng thấy gì hay ho.

nếu bạn nghĩ tôi sắp tấn công Huyền Chip thì các bạn đã lầm. như tôi đã tôi rằng tôi không đọc sách của cô nên tôi không có tư cách để phản bác và thêm nữa là tôi không theo chủ-nghĩa-xê-dịch nên càng không có tư cách đó. điều tôi muốn bàn ở đây là một thứ khác. còn bây giờ, hãy quên những vụ lùm xùm kia đi, hãy bỏ qua những lời văn trong 2 quyển sách kia luôn nhé.

có bao giờ các bạn đi chơi, hay đi du lịch mà ba mẹ các bạn hỏi khá rõ ràng rằng các bạn đi đâu, với ai, và bao lâu không? với tôi thì những chuyến đi trong nước như Nha Trang, Đà Lạt, Phan Thiết thì đều bị tra hỏi như thế dù tôi đã già lắm rồi. chưa kể là khi nào đi thì phải điện thoại báo, đi tới nơi thì cũng phải như vậy, đến lúc về lại lập lại như thế. còn nếu tôi đi nước ngoài 1 mình  (thật ra thì tôi chỉ mới đi 3 lần thôi, toàn trong Đông Nam Á cả) thì cũng phải như thế dù tiền điện thoại quốc tế khá ‘chát’, giờ có iPhone thì đỡ hơn chút là dùng viber hoặc facetime với ba mẹ 1 cú là xong.

nhiều bạn chắc chắn sẽ thấy điều đó thật phiền phức và nghĩ rằng mình đã quá già để làm những chuyện đó và bạn đã dư sức để tự lo cho bản thân và tung hoành 4 phương 1 mình rồi. ừ thì tôi cũng nghĩ như thế đấy, hay chính xác là ‘đã từng’. với ba mẹ thì con cái lúc nào cũng những đứa ngốc cần phải bảo vệ cả đời của nó. nếu con cái có gì thì sao họ chịu được nhỉ! một mình bỏ đi một hành trình thì thời gian đi càng lâu thì nổi lo lắng kia sẽ càng tăng lên. nếu các bạn đi về bình an thì sẽ chẳng có gì để nói cả. nhưng nếu không may mắn cho lắm, bạn gặp 1 bất trắc nào đó trên đường đi thì sẽ như thế nào? nếu ở trong nước ta thì sẽ là một vấn đề, nhưng ở nước ngoài thì đó chắc chắn sẽ là 1 vấn đề rất rất lớn đấy.

hãy nhớ về chuyện anh chàng sinh viên leo phanxiphăng rồi bị lạc mà xem. cha mẹ anh chàng ấy sẽ như thế nào? tôi cảm thấy họ ‘chết mất’ một phần đời của họ rồi đấy. đột nhiên cha mẹ mất con, anh em mất đi 1 người. chẳng ai trong chúng ta lại muốn như thế.

một lần khác, bạn tôi bị kẹt xe trên đường đến sân bay để trở về Việt Nam sau kỳ du lịch, đến nơi thì máy bay đã bay rồi. tiền không còn bao nhiêu, thẻ không ‘cà’ được, điện thoại cũng hết cả tiền. vậy thì phải làm sao? nếu là bạn thì bạn có hoảng loạn không? bạn sẽ như thế nào? nói thật là tôi thì chắc tôi đứng la hét như thằng điên luôn ấy!

lúc tôi còn đi học và mới ra trường đi làm thì tôi muốn đi đâu chơi chỉ việc điện thoại báo ba mẹ biết thế thôi rồi tôi tự vác xác mà đi. nhưng sau này thì còn có những tiếc mục sến xúa như thông báo ngày đi/về, giờ đi/về/tới nơi an toàn gì đó. có khi ba mẹ còn chơi trò gọi facetime hay viber kiểm tra cho vui nữa chứ! thiết nghĩ như thế cũng tốt vì để các vị khỏi lo lắng nhiều. dạo này tai nạn cũng nhiều nên tốt nhất là như thế.

do tôi là một con người ít xê dịch nên tôi thật ra cũng chả có kinh nghiệm gì để chia sẻ cả. tôi chỉ thành thật khuyên các bạn rằng trước khi lên đường; hãy tìm hiểu thật kỹ thông tin về nơi mình sẽ đi, cố gắn nghĩ đến những trường hợp xấu có thể xảy ra và cách giải quyết nó; tìm cho mình một người bạn đồng hành bình tĩnh và sáng suốt, và dĩ nhiên bạn cũng phải như thế; giữ liên lạc với người thân; mang dư 1 ít tiền phòng thân.

thế đấy! đừng để những chuyến đi trở thành những nổi buồn. thế giới bên ngoài rộng lớn và mới mẻ chờ các bạn khám phá, nhưng cũng nên nhớ rằng ngoài những điều tốt đẹp còn có những hiểm họa rình rập nữa.

đừng hô hào khẩu hiệu Thích là Đi Ngay, nhưng hãy là Thích, Tìm Hiểu, Suy Nghĩ, và Đi nhé!

p/s: tôi chưa đọc sách và không quan tâm đến việc cô nàng Huyền Chíp viết đúng sự thật hay không, nhưng một anh bạn của tôi đã từng đi phượt ở Ấn Độ đã nói rằng phần Ấn Độ hoàn toàn chẳng đúng sự thật. chỉ là câu chuyện lúc hàn huyên với nhau thôi, chứ tôi chẳng quan tâm làm gì cho mệt óc.

Weekly Photo Challenge: Fleeting

This photo was taken 3 years ago when I took a short-trip to one of the most famous highland of Vietnam. When the sun went down in the city, and the sky got darker an darker; I looked up the sky and saw the rainbow appeared. In the middle of the dawn, the rainbow appeared and washed away all my blue and make me felt better.

IMG_5362http://dailypost.wordpress.com/2013/06/07/weekly-photo-challenge-fleeting/

‘xuất khẩu’ ký sự – kem toàn tập

tuần vừa rồi thì tôi vừa đi Sing + Malay du hí vài ngày. đây là lần ‘xuất khẩu’ thứ 2 trong đời của tôi sau chuyến đi tới 2 nước đó cách đây sáu năm. túm chung thì chuyến đi cũng khá thú vị và có nhiều chuyện dính tới ăn uống và thăm thú hay ho để kể ra! 😉

trước hết phải nói về chuyện ăn uống cái đã.
hầu như cả 2 lần đi chơi tôi đều tốn nhiều tiền nhất cho cái khoản ăn uống [và nhất là kem 😀 ], chẳn mua sắm dc bao nhiêu vì cái sự ăn đã làm thâm hụt ngân sách trầm trọng. tôi đi theo 1 tour của cty Điểm Hoàn Mỹ [lạ lùng và chả có tiếng tăm gì cả] để tháp tùng má mì của tôi [vì má mì dc tặng vé mời tour này và tôi tham giá ké với mức giá hơn $600 >”< ]; nói thật là cả cái tour gần 1 tuần thì tôi chả ăn dc 1 bữa nào gọi là ngon và vừa miệng cả dù rằng tôi thuộc hàng dễ ăn và rất chịu ăn những món lạ lùng. vì thế nên tôi phải tốn thêm 1 mớ tiền cho khoản fast-food để kịp chạy với tour và tiền kem.
ở cả 2 nước trên thì Mac Donald rất phổ biến cùng với KFC, Burger King và nhiều thương hiệu khác nữa; hầu hết các cửa hàng của Mac Donal và KFC đều thuộc dạng 24/24 và phục vụ rất nhiều món ăn với giá tương đương ở Vn. Xét về món ăn thì Mac Donald có phần đa dạng hơn về thể loại cũng như giá cả; lại còn có cả Mac Coffee nữa nên có thể đáp ứng được đủ nhu cầu gấp gáp và cần thiết của 1 tên chuyên ăn gấp gáp để chạy như tôi.

về phần kem thì phải nói là tôi cực kỳ yêu hai cái đất nước đó vì có rất nhiều hiệu kem để lựa chọn. đi vào 1 cái siêu thị nhỏ và nhìn vào tủ lạnh thì tôi đã muốn bay zô ghom hết về rồi, nhưng mỗi tội nhiều wá và giá cũng chua chát wá [chứ ko ngọt ngào như vị của nó 😦 ] nên tôi cũng buồn buồn phần nào! tôi chọn ra 3 cái mà ở Vn chưa có để nói thôi.

thứ nhất là Haagen Dazs. do ko có thời gian để ngồi trong một tiệm Haagen  Dazs để ăn nên tôi chỉ có thể chọn loại hủ nhỏ để ăn thôi, và tôi chọn macadamia nut với giá S$ 6.50 [vì tôi rất thích loại hạt này 😀 ]. phải nói là hủ kem nhỏ nhỏ xinh xinh với cái giá cứa cổ này rất xứng đáng với giá của nó [dù rằng ăn trong nước mắt vì mắc wá], rất thơm vị macadamia và có vị ngọt rất nhẹ rất thanh, kem với độ mềm và dẻo vừa phải, ko bị đóng đá và có lẫn hạt macadamia trong đó. nhưng điểm trừ của loại kem này là hạt macadamia hơi mềm nên ko thấy được độ cứng và giòn đặc trưng của nó. nhưng mà phải nói là ngon rụng rời lun 😀

loại kem thứ 2 thì cao cấp hơn 1 chút, mắc hơn nhiều chút. loại kem này chưa hề thấy ở VN trước đây [còn Haagen Dazs thì vẫn có 1 số ít siêu thị cao cấp dành cho người nước ngoài bán]. đây là một hiệu kem với tên của chuổi khách sạn 5 sao Movenpick sản xuất. tôi chọn kem Panna Cotta để thử vì loại kem này chưa thấy hiệu nào ở Vn có cả. nếu bạn đã có dịp thử món bánh Panna Cotta rồi thì bạn có thể biết rằng vị của loại kem này cũng có vị béo, thơm đặt trưng của sữa và mùi vị của loại mứt đi kèm [ở đây là raspberry]. hiệu kem này có thiết kế hộp đẹp, sang, và đặc biệt để  xứng với cái giá tiền của nó [S$ 10.50 😐 ]. nếu bạn nào chưa có dịp thử qua món bánh này thì ở Saigon có khá nhiều nơi bán và nydc là 1 ví dụ.

cuối cùng là loại rẻ nhất và hầu như có thể tìm thấy ở khắp nơi. Mac Flurry của Mac Donald. Giá món này vào khoảng S$ 3, nó gần gần giống cái loại tornado của Lotteria nhưng vị thơm và béo hơn của kem mềm [soft ice-cream], và có 2 lựa chọn về mùi vị là Connetto [giốn kem Wall’s áh!] và Mix Berry. Túm chung thì cái nào cũng ngon lành cành đào cả!!!  giải nhiệt rất tốt!!!!

Một chút về Kem Ký Sự của tôi trong chuyến du hí vừa rồi! Entry sau sẽ nói về các chuyện đi chơi lòng vòng!