Buông tay nào có dễ

Hôm nay, tôi tình cờ đọc một bài viết về tình yêu và chia tay. Ở đó, người viết có đề cập đến ý niệm tình yêu như một chuyến xe buýt. Khi bạn thích thì xe vẫn cứ chạy băng băng, khi không còn muốn ở trên đó thì xuống xe và chờ chuyến tiếp theo. Tôi nghĩ có rất nhiều người biết ý niệm này và thích nó. Họ muốn ‘thử yêu’ nhiều người để tìm được người lý tưởng nhất cho mình. Họ cứ yêu, chia tay, rồi yêu và lại chia tay hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, họ được gì ngoài sự mệt mỏi, chán chường và thất vọng vì ‘người yêu lý tưởng’ vẫn mãi chưa đến? Còn bao nhiêu trạm dừng nữa để đến được trạm cuối của hạnh phúc? Thật khó trả lời được.

Thời gian gần đây, giữa tôi và bạn người yêu có nhiều trục trặc từ cả chủ quan lẫn khách quan. Chúng tôi mệt mỏi đến mức đã muốn buông tay và đi tìm một trạm dừng khác. Có lần, bạn người yêu bảo tôi phải cố gắng cho đến giây phút cuối cùng vì hạnh phúc của cả hai mà không được buông tay. Khoảng 2 tuần gần đây, mọi việc thực sự rất tệ. Nhìn bạn ấy mệt mỏi chống chọi mà tôi thấy xót xa và đau lòng dù chính tôi cũng rất mệt. Bạn ấy đã muốn bỏ cuộc, đã muốn buông tay với đủ lý do và cách thức. Tôi thì đã nghĩ đến chuyện đó nhưng cuối cùng lại nhớ đến lời bạn nói khi trước và tiếp tục cố gắng. Thế là chúng tôi đã dìu nhau lay lất qua được một khoảng thời gian nữa với đủ hỉ, nộ, ái, ố… Thật không thể tin là tôi đã làm được như thế.

Tôi tin rằng trên đời này có một thứ gọi là duyên số. Vấn đề chỉ là chúng ta có nhận ra duyên tới hay không thôi. Đã nói đến duyên thì nó sẽ đến chỉ vài lần trong đời hoặc chỉ một lần duy nhất. Nếu bạn để lỡ thì nó sẽ vụt tan ngay. Tôi tin tôi và bạn người yêu có một thứ duyên số run rủi mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ lặp lại. Mọi thứ diễn ra thật tình cờ và nhanh chóng như một cơn mưa mùa hè ở Sài Gòn. Chỉ khác là tình yêu đã ở lại với chúng tôi hơn nửa năm rồi chứ không vụt tan như mây mưa. Tôi yêu bạn ấy nhiều như thể chưa từng yêu ai khác và cũng chưa ai được có được nhiều tình cảm của tôi đến vậy. Kể cả khi bạn la hét, xóc xỉa thì tôi vẫn nhịn, chiều chuộng và xoa dịu. (Nếu là người khác thì chắc chắn đã ăn bộp tai ngay từ câu đầu tiên rồi!)

Bạn thường trách: “anh chưa bao giờ giữ được lời hứa nào với em cả!”. Giờ thì tôi đã, đang và sẽ giữ lời hứa cố gắng đến giây phút cuối cùng để giữ bạn và giữ nhau. Cho dù bạn có bỏ cuộc thì tôi cũng sẽ không buông tay mà cố gắng luôn cả phần của bạn.

Tôi luôn tâm niệm rằng: Trên đời này không có ai là lý tưởng cho ai khác cả. Hai người yêu nhau thật lòng sẽ thay đổi, điều chỉnh bản thân để trở nên lý tưởng trong cuộc sống của nhau và bổ khuyết cho nhau. Nếu biết giữ thì tình yêu sẽ viên mãn, duyên số sẽ đến và ở lại. Trạm cuối của hạnh phúc là do chúng ta tự xây lên chứ không phải đi tìm một nơi ai đó đã an bài sẵn.

Tin tôi đi, yêu rất khó nhưng khi đã yêu sâu đậm thì buông tay nhau còn khó hơn rất nhiều. Thay vì buông tay, hãy yêu cả cái chưa tốt của nhau, cùng nhau sửa những cái xấu và chia sẻ cuộc sống với nhau. Như chính tôi đã yêu cái tính nóng nảy và thiếu kiềm chế bản thân của bạn người yêu. Thật đấy!  

 

Mong manh như gió

Tựa đề nghe có vẻ sến kinh khủng luôn nhỉ. Nhưng bạn đừng lo, tôi không có nhiều máu-sến trong người lắm đâu. Chỉ thỉnh thoảng tôi mới lên cơn sến một lần thôi.

Chuyện là tôi đang đọc một quyển sách khá phức tạp và khó hiểu. Cũng khá lâu rồi tôi mới tìm được một quyển sách do tác giả Việt viết khiến tôi chăm chú đọc như thế. Đến giờ tôi đã đọc được hơn nửa quyển với tổng thời gian khoảng 2 tháng. Thời gian lâu thế cũng chỉ vì tôi bận công việc và một phần khác là tôi không có hứng cho việc đọc. Tôi mất khoảng hơn 5 tuần để đọc 70 trang đầu tiên và chỉ 10 ngày để đọc hơn 200 trang tiếp theo. Có vẻ không được cân bằng lắm nhỉ!

Khi đọc quyển này, tôi cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống đều rất mong manh. Tình yêu mong manh, những mối quan hệ mong manh, cuộc sống mong manh, lòng tin mong manh… Chỉ có sự dằn vặt, nổi thống khổ và sự ám ảnh là trường tồn. Ví như chỉ cần chợp mắt một lúc trên bờ biển thì nhân vật đã mất đi một người thân. Sự buồn thảm chìm sâu trong màn đêm và dòng nước lạnh lẽo. Không một tiếng nất.

Mỗi sớm mai thức dậy, chợt nhận thấy mối quan hệ với nhiều người xung quanh mình chợt tan biến như làn sương mỏng tan vào ngày mới, như cơn gió thoảng qua rồi đi mất. Chẳng để lại cảm xúc tiếc nuối gì. Đó âu cũng là tác động của thời gian và sự chữa lành của lòng thương cùng sự quan tâm từ những người xung quanh.

Gần đây chuyện tình cảm của tôi và bạn người yêu không tốt lắm. Tất cả nguyên nhân đều do tôi mắc phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Thế nhưng, tình yêu mong manh ấy đã được cứu rỗi nhờ vào sự bao dung. Chúng tôi quyết định sẽ cùng nhau vượt qua biến cố này. Có người cùng chống chọi lại cuộc đời đầy nguy khốn quả là một ân huệ lớn. Tôi phải thừa nhận rằng không phải ai cũng có được may mắn đó.

Cho dù tình yêu, cuộc đời có mong manh đến đâu, tôi cho rằng chúng ta phải luôn bảo vệ, nâng niu nó để nó không tan biến dễ dàng. Nói chung là đừng từ bỏ vì những thứ đó rất quý giá và chúng ta sẽ rất rất rất hối hận nếu đánh mất. 

 

Trái tim lỡ nặng lòng…

Tôi thói quen nghe những bài nhạc não nề sầu thảm mỗi khi buồn. Chẳng biết có ai có cùng sở thích kỳ quặc như tôi không nhưng rõ ràng đó không phải là thói quen lành mạnh.
Hai năm nay, cùng vào thời điểm này, tôi lại quyết định từ bỏ một thứ mình cố gắng theo đuổi trong một thời gian dài. Cả hai lần đều là chuyện tình cảm và cả hai đều làm tôi rất buồn và chán nản. Năm trước, tôi thấy mình đã phí công chờ đợi người yêu cũ trong vô vọng. Một món quà sinh nhật và giáng sinh dành riêng cho người ấy nhưng đến giờ vẫn nằm yên ắng trên kệ sách của tôi.
Năm nay, cũng không khá hơn. Tình cảm đơn phương của tôi dành cho một người khác cũng đã đến hồi kết. Tôi thường bảo đám bạn mình rằng: Tao không thích những người không trân trọng tình cảm và sự quan tâm của tao dành cho người ấy. Vậy mà tôi đã theo đuổi một người như vậy rất lâu. Hài thật. Tôi còn chai mặt tỏ tình những 5 lần trong khi tôi chưa bao giờ tỏ tình với bất kỳ ai quá 1 lần. Đúng là trên đời này chẳng có gì là không thể xảy ra.
Nhưng hết rồi, tôi đã quyết định dành thời gian và tình cảm của mình cho một người xứng đáng hơn. Tôi muốn đầu tư cho một mối quan hệ có thể mạo hiểm nhưng sẽ có kết quả chứ không phải một trò cút bắt mà tôi không biết mình sẽ phải lần mò đến bao giờ.
Tình cảm thật kỳ lạ. Nó khiến người ta đưa ra những quyết định hết sức ngu ngốc chỉ để nắm bắt hạnh phúc của mình. Dù không biết nó có kết quả tốt hay xấu nhưng tôi đã, đang và sẽ không hối hận về quyết định của mình.
Hy vọng lần này sẽ có người trân trọng tình cảm của tôi hơn.

Tình yêu rơi xuống đây, rơi theo mùa thu lá bay. Có giây phút ngọt ngào, lặng nghe mùa xuân thì thào. Tình yêu đã đến, trong cơn mơ này. Rồi tình yêu vỗ cánh bay. Mùa đông đi ngang cầm tay. Trái tim lỡ nặng lòng, đuổi theo tình yêu vô vọng. Tình yêu đã đến đây, nay bay đi rồi. – Kai Đinh

/home/wpcom/public_html/wp-content/blogs.dir/a2b/13688361/files/2014/12/img_0189.jpg

vì ai mà chẳng cần hạnh phúc

lại một tựa đề sến súa nữa cho một entry khác trên blog của tôi. có lẻ nội dung sẽ chẳng có gì sến lắm đâu! có lẻ là vậy….

hôm trước đi cà phê với đám bạn cũ, một đứa bạn đi Mỹ định cư mấy năm thì đột nhiên về lại do chuyện gia đình, có cả ex của tôi nay cũng về nghỉ thế là hẹn nhau đi chung. đứa bạn thì cưới được gần 1 năm, đang tính chuyện mua nhà rồi chuyện con cái. ex thì có bồ mới (ờ thì chia tay lâu lắm luôn rồi nhưng vẫn chơi chung) ở Úc cũng có bồ mới hơn năm rồi. mấy đứa khác trong đám cũng có bồ cả. tự nhiên thấy chỉ còn mình tôi là lông bông một mình, đi làm rồi về đi chơi với mấy đứa bạn hoặc đi đâu đó một mình rồi cũng về nhà. nhiều lúc thấy một mình cũng vui vì tự do tự tại, thích làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi. nhưng mà nhiều lúc thấy chán chán, buồn buồn.

cũng vì chia tay một người mà hơn 3 năm sau tôi mới quen một người khác. trong thời gian đó, tôi đã tập được thói quen đi chơi 1 mình, đi mua sắm 1 mình, đi coi phim 1 mình, đi ăn 1 mình, nói chung là tôi đã làm hầu hết mọi chuyện một mình trừ đi du lịch 1 mình là chưa thử (nhưng nghe nhiều người nói cũng thú vị lắm). cũng vì thói quen đó mà nhiều lúc tôi thấy mình rất lạ lùng giữa biển người bình thường. đi mua vé xem phim 1 mình thì nhân viên nhìn với ánh mắt lạ lùng kiểu như: chắc thằng này bị hâm. rồi đi cà phê hay đi ăn 1 mình trong mấy quán đẹp đẹp diễm tình 1 tẹo thì nhân viên nhìn theo kiểu: chắc thằng này tự kỉ nặng lắm rồi. còn đám bạn thì cứ bảo: mày bị gì mà đi đâu cũng 1 mình? sao mà hay quá vậy! nếu đã độc thân thì cũng phải quen với việc đó thôi, chứ có gì đâu mà hay ho với lạ lùng.

lâu lâu nhớ lại mấy chuyện cũ như đi ăn, đi chơi với người yêu cũ này nọ thấy vui ghê. nhưng mà vui thì cũng đã qua rồi, nhớ lại vui thì ít mà buồn thì nhiều. cứ tự nói: phải chi.. phải chi… phải chi.. suốt. mà có lấy lại được thời gian đó đâu. nhưng ít nhất là cũng đã có một thời gian tuổi trẻ vui vẻ và hạnh phúc với nhau.

cũng hôm đi cà phê, có đứa bạn nói: tao thấy bồ cũ của mình đi với 1 thằng nào đó già khằng. mà sao nó quen được như vậy trong khi mày thì vừa tưng tưng vừa nhí nha nhí nhố. ai mà biết được chuyện đời nhỉ. vì cơ bản trước khi quen tôi bồ cũ của bạn ấy cũng lớn tuổi như bồ hiện nay. có lẻ tôi là một “thử nghiệm” của bạn thôi nhưng dù sao vẫn rất vui trong khoảng thời gian quen bạn ấy.

cơ bản là tôi vẫn chẳng biết mình có nên quen một người nào khác vào lúc này hay không. công việc chiếm khá nhiều nhiều thời gian của tôi vào tuần thứ 2 và 3 mỗi tháng, thời gian còn lại thì không rảnh cũng chẳng bận nhưng vẫn dành nhiều thời gian cho công việc. quen một người chỉ sợ đầu tư không đủ tình cảm và thời gian để quan tâm người ta thôi. một nửa thì bảo là thôi đừng quen làm gì cho mệt, nhưng một nửa khác thì gào rú rằng ở một mình riết chán quá rồi, cô đơn quá rồi phải có bồ thôi. ừ thì ai mà chẳng cần một hạnh phúc cho riêng mình. nhưng liệu quen một người có hạnh phúc không lại là một vấn đề khác. nan giải lắm…

thôi thì cứ để dòng đời đưa đẩy vậy!

ngồi viết tiếp những câu chuyện mình

khoảng 1 tháng trước, tôi vào yahoo messenger để kiểm tra tin nhắn như một thói quen hàng tuần. hơn 1 năm nay toàn dùng facebook để chat với bạn bè nhưng thi thoảng một số bạn cũ không có facebook vẫn gửi tin nhắn ở yahoo nên tôi giữ thói quen kiểm tra yahoo mỗi 1 hoặc 2 tuần. hôm ấy không hiểu thể nào mà tôi quên “thoát” yahoo trên tablet và kết quả là tôi đã “online” liên tục 1 tuần với 1 đống tin nhắn gửi tới, và cũng vì tôi đã tắt chế độ báo tin nhắn trên tablet nên hoàn toàn chẳng hề hay biết gì về việc ấy cả. cho đến khi tôi vào yahoo để kiểm tra một lần nữa.

trong số tin nhắn ấy có người yêu cũ. nội dung là sự ngạc nhiên khi thấy tôi online yahoo và hỏi thăm tình hình dạo này thế nào. thế là tôi cũng trả lời theo kiểu khá mô phạm và kèm theo 1 lời mời đi ăn vì cũng khá lâu rồi tôi ko gặp bạn ấy và bạn đang trong giai đoạn điều trị 1 căn bệnh nhưng tôi chưa có dịp thăm hỏi. cách đây vài hôm, bạn nhắn tin qua điện thoại. Tôi khá bất ngờ vì nghĩ bạn đã xóa số của tôi sau vài lần cãi nhau vì những lý do không đâu ra đâu. tôi vẫn trả lời bình thường rằng tôi vẫn nhớ cái hẹn và vẫn ổn nhưng công việc khá bận nên chưa hẹn bạn được. tiếp theo sau đó là những câu chuyện vòng quanh trái đất, cuộc sống và căn bệnh của bạn hiện nay. cũng vui vì bạn khỏe và ổn định hơn trước nhưng bạn vẫn thích đem những câu hỏi cũ, những câu chuyện cũ ra hỏi tôi.

cuối cùng, bạn cũng hỏi đến câu tôi đã nghĩ: “sao lúc trước anh lại chia tay em?/ anh đang quen ai rồi?”. người chia tay tôi là bạn ấy nhưng lúc nào bạn cũng chỉ nhớ tôi là kẻ đã “đá” bạn. người bị “đá” là tôi. sau khi tôi bảo rằng cuộc sống vẫn ổn và công việc khá bận nên không có thời gian để quen ai cả. quen nhau thì phải toàn tâm toàn ý chứ nữa vời thì tôi không thích, tâm trí của tôi hiện giờ là dành cho công việc và dự tính của bản thân. sau đó bạn “đề nghị” chúng tôi làm lại từ đầu. tôi hoàn toàn shock về lời đề nghị ấy.
sau gần 3 năm, sau bao nhiêu lời thậm tệ bạn đã nói về tôi, sau bao nhiêu việc tôi đã làm cho bạn, sau bao nhiêu lần bạn phủ nhận thiện chí của tôi thì bạn đưa ra đề nghị ấy. vì sao bạn không giữ lúc còn có nhau? vì sao bạn không nghĩ lại những lời bạn nói khi trước đã làm tôi đau đớn đến mức nào? vì sao bạn nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua mọi việc để quay lại dù rằng tôi chẳng quen ai? liệu tôi có thể yêu một người đã từng nói tôi là 1 thằng không ra gì hay không?

tôi ko nói tôi là một người tốt. tôi là một người bình thường có tốt, có chưa tốt, có xấu nhưng bạn đã từng chỉ nhìn vào cái chưa tốt và cái xấu chứ chưa bao giờ bạn thừa nhận cái tốt của tôi. ngược lại, tôi thấy ở bạn cái tốt, cái chưa tốt và cả cái xấu nhưng tôi vẫn chọn bạn có nhiều cái tốt. còn bạn “đá” tôi vì tôi không có gì tốt cả. nói chung là 1 thằng chả ra gì.

vậy thì làm sao bạn lại muốn quen với 1 thằng không ra gì như tôi một lần nữa?

sau 3 năm, bạn vẫn như xưa, bản tính cố hữu không thay đổi. nhưng tôi hôm nay và 3 năm trước hoàn toàn khác nhau. có thể tôi sẽ yêu 1 người không tốt được như bạn nhưng chắc chắn tôi sẽ không yêu bạn một lần nào nữa. tôi với bạn chỉ còn là anh em bạn bè vì tôi sẵn sàng bỏ qua những lời bạn đã miệt thị tôi.

cuộc đời mỗi người đã rẽ sang trang mới từ rất lâu rồi. hãy viết những câu chuyện mới cho chính mình, đừng mãi lần mò theo những dòng ký ức cũ. và vì tôi đã viết nhiều câu chuyện mới rồi nên những câu chuyện cũ của chúng ta hãy xếp lại như một ký ức đẹp của tuổi trẻ.

chúng ta sẽ gặp nhau và ăn tối cùng nhau nhưng ở một vị thế hoàn toàn khác. chúng ta là hai người bạn.