đọc như một thói quen

10391029_10152138249716173_5313095859789940886_n

từ nhỏ tôi đã thấy nhà tôi có rất nhiều sách do ông nội và ba mẹ tôi đọc khá nhiều. có lẻ vì vậy mà sau này tôi cũng có thói quen đọc sách. lúc nhỏ thì tôi chỉ đọc truyện tranh, quyển sách toàn chữ đầu tiên tôi đọc là Harry Potter và sau đó tôi bỏ nhiều năm chờ đợi và đọc toàn bộ series này cả tiếng Anh lẫn tiếng Việt. sau này, tôi mua khá nhiều sách và đọc nhiều thể loại khác nhau. tôi hay đọc sách của các tác giả nước ngoài và những sách mang tính đương đại chứ không mấy khi đọc sách của tác giả Việt Nam hoặc những tác phẩm kinh điển. có lẻ sở thích của tôi hơi kỳ quái 😀

lúc trước, tôi có thói quen đọc báo hoặc tạp chí rất biến thái. tôi thường lật nhanh qua tất cả các mục rồi sau đó đọc ngược từ mục cuối cùng đến mục đầu tiên. có lẻ không mấy ai có thói quen ngược đời như thế cả!

từ lúc bắt đầu tham gia ngành báo thì tôi lại có 1 thói quen mới: đọc thư tòa soạn. tôi đọc tất cả mục thư tòa soạn của những tờ báo mà tôi thường theo dõi. tôi đồ rằng hầu như mọi người đều bỏ qua cái mục có-vẻ-chán-òm đó. lúc trước tôi cũng thế, nhưng sau này tôi nhận ra mục thư tòa soạn khá thú vị. nó tóm tắt được chủ đề của số báo, nội dung nổi bật, quan điểm của tổng biên tập hoặc thư ký tòa soạn. nói chung là nó khá hay ho!

có vẻ là do bệnh-nghề-nghiệp nên sau này tôi khá nhạy cảm khi đọc báo hoặc sách. đặc biệt là khi khâu biên tập bài không được chăm chút. Nhã Nam lúc trước biên tập sách rất tốt nhưng thời gian gần đây biên tập khá ẩu và tệ. có lẻ các bạn ấy mãi đầu tư vào những thứ linh tinh như kẹp sách, ly, tách, sổ tay, túi xách này nọ mà quên đi cái sản phẩm chính là Sách.

gần đây tôi thích đọc Kinfolk, một tạp chí về phong cách sống dành cho dân làm sáng tạo. phải nói là nội dung rất thú vị, hay ho, và bài viết rất chất lượng dù khá đơn giản. đọc về những người viết bài cho Kinfolk mới thấy toàn là dân khủng khi họ là những người viết sách, có sách phát hành, hoặc viết cho những tạp chí toàn cầu như Vogue, Harper Bazaar, Esquire, The New Yorker , New York Time. học hỏi được rất nhiều điều từ họ.

những ngày bình thường….

thời gian gần đây thằng tôi có vẻ kém may mắn. rơi rụng 2,3 đợt pv công việc mới, mà toàn rụng ngay vòng cuối cùng. 1 đứa bạn bảo rằng tuổi tôi còn xui năm nay nữa, phải đến năm sau mới hết cái mà người ta gọi là “tam tai” gì đấy chẳng rành nữa nhưng đại khái là xui 3 năm liền và năm nay là năm cuối. nghĩ lại thì cũng xui thiệt luôn, 3 năm nay phải nói là hên rất ít và xui thì liên miên dai dẳn. 1 đứa khác bảo rằng giờ kinh tế đang xuống, mà lại cuối năm nữa nên tuyển dụng khó khăn lắm, ráng chờ qua năm sau sẽ ổn hơn. thì thôi đành chờ vậy, chứ tôi cũng chán cái cuộc sống làn nhàn bây giờ lắm rồi, cảm giác bản thân ngu đi từng ngày từng giờ ko có năng động như lúc trước. muốn đi học lại nhưng mà ko phải là học ở Vn, nhưng lại ngại đi nước ngoài vì nhiều lý do chủ quan lẫn khách quan. thiệt là khó chiều chuộng mà!!!!!

dạo này đọc khá nhiều sách, có sách mới, và có sách cũ mang ra đọc lại. nhưng ngặc nỗi là ko có hứng viết blog về nó, đọc rồi để đó tự ngẫm lấy. chứ bật máy tính lên là ý nó tuột đâu mất hết trơn rồi. mua sách mới thì tiếc tiền nhưng galaxy tab để đọc ebook thì mẹ lại giữ mất thế là thành ra chả có gì mới để đọc. 1Q84 mới đọc xong quyển 1 bằng ebook bảng tiếng Anh, chứ còn cuốn Nhã Nam ra thì ráng lắm mấy tháng nay cũng chỉ dc 3 chương. Vì bạn dịch giả dịch quá dở, câu cú lũng cũng, diễn đạt dài dòng nhưng lại tối nghĩa và ko thoát ý; thêm nữa là nó quá SẾN nếu so với phong cách của Haruki Murakami ở những cuốn trước đây và cả so với bản tiếng Anh mà tôi đã đọc. Đọc vào tôi cảm giác bạn dịch giả ko hiểu phong cách và cách hành văn của Haruki Murakami, thêm nữa là cuốn này bạn ấy lại chọn dịch từ bạn tiếng Hoa và bạn ấy cũng chuyên dịch sách tiếng Hoa nên cách diễn đạt khá là Sến và dài dòng ko cần thiết; trong khi Muramaki khá ngắn ngọn và súc tích. tóm lại thì tôi sẽ ko mua 2 quyển còn lại bằng tiếng Việt nữa, sẽ tiếp tục với ebook tiếng Anh và sau này sẽ đầu tư 1 bộ tiếng Anh luôn cho khỏe.

đáng ra tháng sau đi Đà Lạt 1 chuyến để đổi gió. thế nhưng kế hoạch bất ngờ thay đổi thế là chuyển sang về quê tôi chơi. cũng ổn thôi, sẽ đỡ tốn tiền và đỡ đi xa. nhưng vẫn cứ muốn đi đến nơi mà tôi và người yêu đã đi du lịch cùng nhau lần đầu tiên với tư cách “bạn bè” rồi thì sau đó chúng tôi chính thức quen nhau không lâu sau đó. thế mà đã gần 1 năm kể từ chuyến đi đó rồi, nhanh thật. nhiều lúc coi hình và nghĩ lại chuyến đi đó rất buồn cười. đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi xảy ra, tuy nhiên lại rất vui!

độ này đám bạn học cấp 3 đổ xô nhau cưới liên tục. có lẻ chúng nó lo cưới để kịp ăn tết hay sao ấy. giữa tháng này 1 đám, tuần sau 1 đám nữa. nghe đâu 2-3 đứa hăm he qua tết làm 1 lèo luôn. thật kinh khủng! thế là mẹ tôi lại có dịp “đưa đẩy” nhẹ nhàng câu hỏi “thế khi nào mày cưới hả con?” và tôi lại cười trừ bảo ko thèm cưới cho mệt, mà muốn thì cũng chả có tiền để mà làm chả nhẽ bắt ba mẹ anh chị bỏ tiền làm cho sao? cơ bản là tôi vẫn còn thích cái đời độc thân vui tính, tự do tự tại; dù rằng có ngưòi yêu nhưng chúng tôi khá độc lập và tự do trong khuôn khổ giới hạn. thế là đủ vui và đủ hạnh phúc. cưới làm gì … cứ vui cứ hạnh phúc vừa đủ như thế là dc.
nói thì nói thế thôi chứ đến 1 lúc nào đó cũng phải cưới. phải hợp thức hóa và “nâng tầm” mối quan hệ lên 1 tầm cao mới chứ nhở!!! nghe thật là hoành tráng và đáng trông đợi. mà lúc đó phải có 1 đống tiền để dành, có công việc ổn định, lương tháng tự nuôi sống bản thân và dư dã ra đôi chút nữa… lúc đấy thì mới dám cưới… còn ko thì cạp đất mà ăn sao? nhưng đất ở Sài Gòn này cũng đắt lắm, ko có tiền thì có khi chả có đất để ăn nữa là khác! và câu hỏi là “Bao giờ thì đến thời điểm thiên thời, địa lợi, nhân hòa??”. bao giờ cho đến bao giờ nhỉ??? kakakkaka cứ mặc kệ… sống vui cái đã!

thế thì kết lại bằng 1 câu hát của Quốc Bảo: “ngày bình thường vớt muộn phiền đan  thành chiếu hoa”. có chiếu hoa thì vẫn tốt hơn là ko vì đó là cuộc sống và vì nó ko tẻ nhạt và nhàm chán đến muốn tự tử 😛

[viết chơi] những người KHÔNG THÍCH ĐÙA

tựa đề của bài này nhại theo chương trình ‘những người thích đùa’ của 2 nghệ sĩ Thanh Bạch – Xuân Hương mà tôi yêu thích từ hồi xửa hồi xưa.

Đáng ra tôi sẽ viết 1 bài về quyển Bí Mật của Naoko mà tôi vừa đọc xong. nhưng vì khoảng tuần nay có vài vụ hay ho khác nên tôi đành chuyển đề tài. và cũng tạm dời chuyện ăn uống sang 1 bên để đổi màu sắc 1 chút :D

tuần trước trong 1 buổi chiều rãnh rỗi tôi đi nhà sách dạo và mua được vài cuốn sách thú vị, và trong đó có cuốn Sát Thủ Đầu Mưng Mủ của tác giả Thành Phong – do Nhã Nam phát hành. cuốn này gồm khoảng 120 câu nói cửa miệng của giới trẻ hiện nay, khá ‘thời thượng’ và cũng rất nhiều câu trong đó tôi hay dùng lắm ;). bạn Phong [gọi vậy cho gọn vì hình như cùng tuổi với tôi] rất hay ho và sáng tạo khi minh họa những câu nói đó bằng tranh, và thực sự là coi xong thì cười no. nên tôi rất thích cuốn đấy và rù quến dụ dỗ đám bạn tôi đi mua ủng hộ bạn Phong.
rồi 1 ngày đẹp trời nọ, 1 cơ số trang web tin tức lá cải, lá chuối, lá thơm, lá bưởi các thể loại thi nhau cập nhật về quyển này và ‘ném đá’ bạn Phong cũng như Nhã Nam một cách dã man con ngan. họ nhân danh những người lớn, những người bảo vệ truyền thống đạo đức nước nhà mà lên án quyển sách, xem nó như 1 thứ rác rưởi làm tha hóa đạo đức thế hệ trẻ chỉ vì 1 vài câu đùa cửa miệng mà dám in thành sách, mà dám truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy. sau khi lên án thì các bạn phóng viên ko quên ngây thơ như cái nơ khuyến mãi gần hết nội dung cuốn sách của bạn Phong cho người ta đọc miễn phí.

chuyện quyển sách theo cá nhân tôi, nó chả có gì to tát cả. nó chỉ là 1 quyển tranh vui để giải trí sau những giờ căn thẳng của người trẻ hiện nay. bản thân quyển sách cũng khuyến cáo dành cho người trên 15 tuổi đọc. và khi người ta 15 tuổi, thì họ có dư thông minh cũng như năng lực tư duy để phân biệt rạch ròi đâu mà dạy dỗ và đâu là đùa vui.
bản thân tôi cầm quyển sách lên cảm thấy rất thích thú vì ko ngờ những câu cửa miệng vui đùa hàng ngày của mình cũng có thể minh họa dí dỏm tới mức tôi ko tưởng tượng nổi. và nói thật là có nhiều hình tôi phải nghĩ 1 hồi mới hiểu ra. thế thì tại sao người ta lại quan trọng hóa vấn đề nhỏ nhoi vui đùa để rồi gán cho nó cái mác to tát là văn hóa dân tộc, truyền thống hào hùng này nọ. những người lớn kia họ quên rằng chính những người trẻ đã và đang dùng những câu ‘1 con ngựa đau cả tàu dc ăn thêm cỏ’ đùa vui kia đã hàng ngày tình nguyện giúp đỡ những con người bất hạnh khác trong xã hội; đó cũng là lực lượng lớn vận động, đóng góp để góp đá xây Trường Sa; họ vẫn tình nguyện hàng năm đến với các vùng nông thôn để xây dựng và đùm bọc bà con dân ta; cũng chính họ đóng góp và vận động nhiều người khác đóng góp trong mỗi đợt thiên tai bão lũ trong xã hội này. thử hỏi những hành động đó có đi ngược lại truyền thống dân tộc ko? có là băng hoại đạo đức hay ko? họ là những con người xấu xa phải ko?

và kết quả của sự lên án ném đá kia là quyển sách bị quyết định thu hồi. tôi xin ko bàn đến vấn đề quyết định của nhà nước. nhưng tôi muốn bày tỏ sự thất vọng của bản thân và có lẻ đó cũng là sự thất vọng của rất rất nhiều người trẻ đã yêu thích cuốn sách, và mua nó như 1 nguồn giải trí nho nhỏ trong những ngày làm việc mệt mỏi và căng thẳng!
tôi cũng muốn lên án hành động ăn cắp trắng trợn thành quả lao động trí óc của bạn Phong mà tung hê rộng rãi trên mạng rồi còn quay lại ném đá bạn. họ biện hộ cho hành động ăn cắp của mình bằng những mỹ từ cao đẹp và sang trọng. nhưng xin thưa, đó là hành động của 1 bọn rác rưởi. bản thân tôi ko nói là tôi toàn dùng hàng có bản quyền, nhưng những gì có phiên bản miễn phí thay thế thì tôi sẽ dùng, và nếu là hàng của người Việt làm ra thì chắc chắn tôi sẽ ủng hộ hết mình. vì vậy những kẻ vừa ăn cắp vừa la làng hãy tự vấn lương tâm của mình để xem mình làm đúng hay chưa[nếu lương tâm của họ còn răng và biết cắn; nếu ko thì xin thua]. và xin những người lớn và cao sang kia hãy 1 lần nhìn lại bản thân mình có phải là lúc nào các bác, bác chú, các cô, các dì cũng sống đúng lương tâm và đúng truyền thống dân tộc cao sang mà quý vị dựng lên để ném đá bạn Phong hay ko rồi hẳn phán xét thế hệ trẻ chúng tôi.

cuối cùng tôi muốn mượn 1 câu của nhân vật Joker trong phim Batman – the Dark Knight để kết bài này

WHY SO SERIOUS?