Buông tay nào có dễ

Hôm nay, tôi tình cờ đọc một bài viết về tình yêu và chia tay. Ở đó, người viết có đề cập đến ý niệm tình yêu như một chuyến xe buýt. Khi bạn thích thì xe vẫn cứ chạy băng băng, khi không còn muốn ở trên đó thì xuống xe và chờ chuyến tiếp theo. Tôi nghĩ có rất nhiều người biết ý niệm này và thích nó. Họ muốn ‘thử yêu’ nhiều người để tìm được người lý tưởng nhất cho mình. Họ cứ yêu, chia tay, rồi yêu và lại chia tay hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, họ được gì ngoài sự mệt mỏi, chán chường và thất vọng vì ‘người yêu lý tưởng’ vẫn mãi chưa đến? Còn bao nhiêu trạm dừng nữa để đến được trạm cuối của hạnh phúc? Thật khó trả lời được.

Thời gian gần đây, giữa tôi và bạn người yêu có nhiều trục trặc từ cả chủ quan lẫn khách quan. Chúng tôi mệt mỏi đến mức đã muốn buông tay và đi tìm một trạm dừng khác. Có lần, bạn người yêu bảo tôi phải cố gắng cho đến giây phút cuối cùng vì hạnh phúc của cả hai mà không được buông tay. Khoảng 2 tuần gần đây, mọi việc thực sự rất tệ. Nhìn bạn ấy mệt mỏi chống chọi mà tôi thấy xót xa và đau lòng dù chính tôi cũng rất mệt. Bạn ấy đã muốn bỏ cuộc, đã muốn buông tay với đủ lý do và cách thức. Tôi thì đã nghĩ đến chuyện đó nhưng cuối cùng lại nhớ đến lời bạn nói khi trước và tiếp tục cố gắng. Thế là chúng tôi đã dìu nhau lay lất qua được một khoảng thời gian nữa với đủ hỉ, nộ, ái, ố… Thật không thể tin là tôi đã làm được như thế.

Tôi tin rằng trên đời này có một thứ gọi là duyên số. Vấn đề chỉ là chúng ta có nhận ra duyên tới hay không thôi. Đã nói đến duyên thì nó sẽ đến chỉ vài lần trong đời hoặc chỉ một lần duy nhất. Nếu bạn để lỡ thì nó sẽ vụt tan ngay. Tôi tin tôi và bạn người yêu có một thứ duyên số run rủi mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ lặp lại. Mọi thứ diễn ra thật tình cờ và nhanh chóng như một cơn mưa mùa hè ở Sài Gòn. Chỉ khác là tình yêu đã ở lại với chúng tôi hơn nửa năm rồi chứ không vụt tan như mây mưa. Tôi yêu bạn ấy nhiều như thể chưa từng yêu ai khác và cũng chưa ai được có được nhiều tình cảm của tôi đến vậy. Kể cả khi bạn la hét, xóc xỉa thì tôi vẫn nhịn, chiều chuộng và xoa dịu. (Nếu là người khác thì chắc chắn đã ăn bộp tai ngay từ câu đầu tiên rồi!)

Bạn thường trách: “anh chưa bao giờ giữ được lời hứa nào với em cả!”. Giờ thì tôi đã, đang và sẽ giữ lời hứa cố gắng đến giây phút cuối cùng để giữ bạn và giữ nhau. Cho dù bạn có bỏ cuộc thì tôi cũng sẽ không buông tay mà cố gắng luôn cả phần của bạn.

Tôi luôn tâm niệm rằng: Trên đời này không có ai là lý tưởng cho ai khác cả. Hai người yêu nhau thật lòng sẽ thay đổi, điều chỉnh bản thân để trở nên lý tưởng trong cuộc sống của nhau và bổ khuyết cho nhau. Nếu biết giữ thì tình yêu sẽ viên mãn, duyên số sẽ đến và ở lại. Trạm cuối của hạnh phúc là do chúng ta tự xây lên chứ không phải đi tìm một nơi ai đó đã an bài sẵn.

Tin tôi đi, yêu rất khó nhưng khi đã yêu sâu đậm thì buông tay nhau còn khó hơn rất nhiều. Thay vì buông tay, hãy yêu cả cái chưa tốt của nhau, cùng nhau sửa những cái xấu và chia sẻ cuộc sống với nhau. Như chính tôi đã yêu cái tính nóng nảy và thiếu kiềm chế bản thân của bạn người yêu. Thật đấy!  

 

hết rồi….

nói đúng ra là “hết tháng rồi” chứ không phải tôi drama hay gặp chuyện gì buồn thảm đâu.

thế là số báo tháng 3-2014 đã phát hành được mấy ngày. một số báo tuy mỏng nhưng đạt kỷ lục về độ căng thẳng khi phải thực hiện trong một thời gian khá ngắn. rồi đến hôm cuối cùng quyết định mọi thứ thì bản thân tôi lăn đùng ra bệnh, sốt hâm hấp cả đêm rồi cả ngày hôm ấy. hậu quả nặng đến độ đến hôm nay (sau gần 1 tuần) cứ bị sốt đi sốt lại mấy lần, cổ họng thì khô cứng. thiệt là khó chịu.

tháng 2 luôn là tháng tôi thích nhất trong năm vì nhiều lý do. đó là tháng sinh nhật của tôi, thằng bạn chí cốt, một người yêu cũ và vài người bạn. tháng 2 luôn trùng vào dịp tết nên lúc nào cũng tưng bừng và nhộn nhịp đủ kiểu. vậy mà hôm nay đã hết rồi. “tháng 2 có điều chi đợi tôi?” như một câu hỏi của Đổ Bảo. tháng 2 có nhiều điều chờ đợi lắm chứ. nhưng cũng đã qua rồi. hẹn lại 1 năm nữa.

đang phân vân giữa chuyện mua điện thoại mới và mua 1 cái ipad. lần lữa mãi mà chưa quyết định được gì vì cũng chưa có tiền lương. có lương mà vẫn chưa quyết định thì thôi để tiền đó làm chuyện khác luôn.

hôm qua, một người bạn hỏi có muốn mua 1 quyển sách không. đã từ khá lâu rồi tôi không còn hứng thú với sách của các tác giả Việt Nam. chỉ một vài chủ đề cứ nhai đi nhai lại, lối viết một màu chẳng có gì mới. các quyển sách đậm chất suy tư tâm sự thì không phải kiểu tôi thì. các bạn trẻ viết sách thì (xin lỗi) chả đáng gọi là sách. nên tôi thường đọc sách của các tác giả nước ngoài. hiện giờ thì đang đọc Inferno của Dan Brown (bản tiếng Anh), thú vị nhưng không có gì mới mẻ đột phá so với những quyển trước. Đang chờ quyển mới của anh HaMu có bản tiếng Anh ở đây thì sẽ mua. Dù Nhã Nam khẳng định quyển mới này đã giao cho một dịch giả có tiếng dịch chứ không phải 1 anh diễm tình như 1Q84 nữa nhưng vẫn nghi ngờ. chung quy là do gần đây Nhã Nam biên tập sách khá ẩu, không chăm chút như xưa. cái gì cũng cần 1 chữ “tâm”.

nhân nói về việc kết thúc. hôm nay (28/2/2014), một tờ báo tôi yêu thích đã chính thức phát hành số cuối cùng. tờ Sài Gòn Tiếp Thị theo cá nhân tôi là một trong những tờ báo thú vị và đáng đọc nhất trên thị trường hiện này. Hương vị quê nhà là chuyên mục tôi thích nhất của tờ SGTT.
nhiều người cứ nghĩ làm báo chắc dễ lắm vì tay ngang nhảy vào quá nhiều và hiện nay có quá nhiều báo. vâng! có lẻ cũng dễ nếu bạn làm báo mạng hay những tờ báo lá cải. nói như thế không có nghĩa là tôi đánh đồng báo mạng và báo lá cải, vì có những trang báo mạng rất đáng đọc và người viết có kiến thức rất uyên thâm. để ra một tờ báo giấy như SGTT thực sự không dễ vì nó cần rất nhiều công sức và đầu tư về đề tài, cách hành văn, thông tin, tìm hiểu để có một bài viết chất lượng và làm người đọc hài lòng. tương tự, một bài viết khi được đăng trên tờ báo tôi đang làm trải qua rất nhiều khâu để đảm bảo chất lượng và tránh sai lệch thông tin đến mức tối thiểu. không phải muốn phán là phán, muốn viết gì là viết. tất cả đều phải dựa trên thông tin đúng và đủ để có một bài viết hay. thiết nghĩ các anh, các chị ở SGTT phải có tốn nhiều công sức lắm.
như một lời chia tay một tờ báo có chất lượng, chúc các anh, chị vẫn sẽ làm nghề và có tâm như trước. mong rằng trong tương lai gần sẽ tiếp tục được đọc SGTT với những bài viết thú vị như tôi đã từng đọc. vì Hương vị quê nhà của SGTT mà blog này khởi đầu được viết theo hướng food-blogger.

xin cảm ơn và tạm biệt SGTT!

 

Chúng ta đã chán nhau rồi phải không Sài Gòn?

tính ra tôi đã ở cái thành phố này hơn 9 năm. ngoảnh đi ngoảnh lại từ cái ngày vừa tốt nghiệp cấp 3 năm 2004 thì đã ở đây một thời gian dài rất dài, nhưng khi nghĩ lại thì vẫn cứ như ngày hôm qua. trong 9 năm dài đằng đẳng đó tôi chưa hề mảy may nghĩ rằng sẽ có 1 ngày tôi suy nghĩ đến chuyện rời bỏ cái thành phố này. nhưng trong 1 tháng gần đây, tôi đã suy-nghĩ-rất-nghiêm-túc về việc ra đi.

trong 9 năm, Sài Gòn chưa bao giờ thôi làm cho tôi ngạc nhiên. từ những con đường rộng lớn, những khu công viên tấp nập, những trung tâm thương mại hoành tráng, những quán cafe yêu thích, những con người sống ở đó. bạn bè tôi vẫn lần lượt mơ ước bỏ cái thành phố này, bỏ đất nước mà ra đi tìm những vùng đất khác để sống cuộc đời của họ; nhưng tôi chưa bao giờ muốn rời bỏ, chưa bao giờ muốn tìm một nơi khác để đi ra. 9 năm là khoảng thời gian mà tôi sống, học hành, làm việc với tất cả nhiệt huyết, tuổi trẻ, sức sống, và tình yêu của một thằng lúc nào cũng thẳng đuột ruột ngựa. ở đây tôi đã gặp và quen biết với rất rất rất nhiều người bạn, anh, chị, em tốt; và cũng biết ko thiếu những người xấu. tất cả họ đã mang đến cho cuộc sống tôi nhiều sắc màu và hương vị mới lạ mà tôi cá rằng sẽ chẳng nơi nào trên hành tinh này có được. tôi cũng rất may mắn khi có được những người yêu trong 9 năm ở đây. những người lúc nào cũng quan tâm, theo dõi, an ủi, giúp đỡ dù rằng chúng tôi đã chia tay từ lâu lắm rồi, hay chỉ vừa chia tay cách đây 2-3 tháng. một thành phố tốt như thế đấy….. làm sao tôi có thể bỏ đi được chứ?

nhưng từ đầu tháng 8 đến giờ tôi đã và đang suy nghĩ về việc bỏ trốn khỏi Sài Gòn, hay nói rộng hơn là bỏ trốn khỏi đất nước này. ba mẹ tôi đã nuôi ý định “đạp” tôi đi ra nước ngoài từ lâu, nhưng tôi chưa bao giờ đồng ý cả. từng ngày từng ngày trôi qua, tôi đã thấy rằng Sài Gòn và tôi đã chán nhau. một “mối quan hệ” gần 10 năm thì chắc cũng nên chấm dứt ở một khía cạnh nào đó. những con đường không ngừng nhắc tôi về những con người đã đi qua đời của tôi, từng góc phố, từng ngõ nhỏ, từng quán quen cứ ám ảnh trong đầu tôi. những con người xung quanh tôi từng ngày, từng giờ xa cách nhau ở một mức độ nào đó. những cơ hội khép lại. những lo lắng tăng dần.
có lẻ đã đến lúc chuẩn bị cho một chuyến đi xa để tiếp tục hoàn thành ước mơ của chính mình. dù rằng tôi luôn luôn muốn ước mơ của cuộc đời tôi sẽ được hoàn thành ở cái thành phố thân quen này. nhưng có lẻ định mệnh không cho phép điều đó xảy ra. một vùng đất mới với những con người mới để có một khởi đầu mới lắm khi lại tốt trong trường hợp này.

trong buổi ăn trưa hôm qua, tôi đã được một người bạn xem bài tarot về việc này. thú thật là trong đời tôi chưa từng tin vào bói toán hay những thứ tương tự như thế, nhưng chắc cũng ko hại gì để tin 1 chút vào lần này. bạn tôi bảo rằng bài tarot chỉ nói về xu hướng chung của tương lai chứ không khẳng định và có khi chính tôi có thể thay đổi nó. đến 1 vùng đất mới tôi sẽ có một khởi đầu mới, vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, và đó cũng là nơi tôi tìm được định mệnh của chính mình.
đó là vùng đất nào trên trái đất này thì tôi còn chưa biết. nhưng sau nhiều lần “tin tưởng” rằng mình đã tìm thấy định mệnh ở Sài Gòn và thất vọng thì tôi lại muốn lên đường đi tìm nó ở những nơi xa xôi hơn, phiêu lưu hơn.

có lẻ chúng ta đã chán nhau rồi Sài Gòn nhỉ! có lẻ sắp đến lúc chúng “chia tay” để tôi đi đến một nơi khác, nhưng sẽ không bao giờ tôi hết yêu em đâu Sài Gòn! cũng như chưa bao giờ tôi hết yêu những con người đã từng bước qua cuộc đời tôi vậy! tôi yêu họ bằng tất cả những tình cảm mà tôi có, một tình cảm rất đặc biệt!

nhân 1 đêm mưa đẹp trời và nằm nghe OST Up On The Poppy Hill….

2013-08-19 20.23.43