Tam thập và chuyện gia đình

Khoảng hơn 2 tháng trước, thằng bạn thân nhất trần đời điện thoại rủ cafe chém gió. Khi đã yên mông ở Starbucks, nơi yêu thích của cả 2 thằng, nó nhẹ nhàng thông báo: “Tháng 7 tao làm đám hỏi, đầu năm sau cưới. Mày lo sắm đồ đi là vừa. Sẵn tính chuyện của mày luôn đi”. Thú thiệt là lúc đó mình bị “đứng hình” một hồi mới phản ứng được, trong đầu thì nghĩ: “Ô đệch! Nó sắp cưới rồi kìa. Chừng nào tới mình đây?????”.

Mình với thằng mắc dịch đó có rất nhiều điểm tương đồng về quan điểm, sở thích, thẩm mỹ (chắc nhờ vậy nên chơi với nhau 16-17 năm rồi cũng còn chơi). Lại còn sinh cùng tháng, cùng năm (nó sinh trước 5 ngày). Chỉ khác là nó có bạn gái còn mình thì có bạn trai nên hai đứa chưa bao giờ bị dính vô chuyện tăm tia bồ nhau hết trơn. Hai thằng thân với nhau tới mức nhiều khi hai đứa nói chuyện thì chỉ cần nói một chút là tự hiểu nguyên một khúc dài dòng tiếp theo. Và có lần bạn gái cũ của nó (cũng là bạn học của mình) ghen với mình ra mặt luôn vì hai thằng quá hợp ý. Kể ra dài dòng như vậy chỉ để nói đến tầm quan trọng kinh khủng khiếp của đám cưới nó và sự gào thét trong đầu mình về việc chừng-nào-mình-cưới-đây-trời.
(Hình bị chụp lén lúc đang chém gió ngoài phố đi bộ. Hông có diễn đâu)

Hồi đầu năm, ông nội có nói: “Năm nay 30 tuổi rồi đó. Tam thập nhi lập. Lo lập gia đình đi nha con”. Hồi Tết năm ngoái đi họp lớp 12, mấy đứa bạn học xúm lại hỏi chừng nào cưới, rồi sẵn tiện đặt “target” để mình phấn đấu. Thằng cựu lớp trưởng còn lên sẵn kế hoạch ăn chơi cho ngày cưới của mình và tuyên bố: “Mày chỉ cần thông báo địa điểm, ngày giờ. Tao bao xe + khách sạn cho nguyên đám lên SG dự”. Rồi lần họp lớp hồi Tết vừa rồi, việc cưới sinh của mình lại được mang ra bàn bạc với sự háo hức kinh dị của lũ chúng nó. Nghe phát ham luôn đó nha. 

Tối nay, mình đọc lại một entry về đám cưới của một cặp ở Mỹ (Link), họ quen nhau 9 năm mới cưới, và nó làm mình cực kỳ xúc động. Thú thiệt là sau thông báo sắp cưới của thằng bạn thân, mình rất muốn lập gia đình với bạn trai hiện nay liền, ngay và lập tức. Nhưng mà… lúc mới quen mình hay lăng nhăng rồi làm đủ chuyện ngu si đần độn nên niềm tin của người yêu dành cho mình đã mất khi rất nhiều. Dù mình đã thay đổi rất rất nhiều rồi nhưng sự tin tưởng không còn như trước. Việc bây giờ là phải làm cho cả hai tin tưởng nhau trước khi lập gia đình. Mình nghĩ bản thân đã sẵn sàng cho cuộc sống gia đình thật sự vì ngoại trừ lúc đi làm, hầu như thời gian khác trong ngày hai đứa đều ở với nhau. Mình giảm hẳn những mối quan hệ bạn bè vớ vẫn và thỉnh thoảng đi cafe, ăn uống với những người bạn thật sự thân thiết.

Cách đây 3 tuần, thằng khỉ kia kêu đi mua suit để diện đám hỏi và đám cưới. Trong lúc nó thử đồ, mình cũng bon chen thử vài bộ. Nó thấy vậy liền dằn mặt: “Mày cũng lo mua suit mới đi đám cưới tao đi. Ngày đó mày không có thiếu mặt được đâu đó”. Mua suit + đi đám cưới nó là chuyện to bự thiệt nhưng mà mua suit và chuẩn bị cho đám cưới của mình mới là chuyện siêu hoành tráng khổng lồ mà mình chưa tưởng tượng nổi. Chắc lúc đoa sướng lắm ha. Chắc cưới miệng lên tới mang tai luôn quá!!!! 

Nói vậy là biết thèm cưới tới mức nào rồi đó! Chắc cuối năm nay phải cầu hôn trước quá!!!!!!! 

những ngày bình thường….

thời gian gần đây thằng tôi có vẻ kém may mắn. rơi rụng 2,3 đợt pv công việc mới, mà toàn rụng ngay vòng cuối cùng. 1 đứa bạn bảo rằng tuổi tôi còn xui năm nay nữa, phải đến năm sau mới hết cái mà người ta gọi là “tam tai” gì đấy chẳng rành nữa nhưng đại khái là xui 3 năm liền và năm nay là năm cuối. nghĩ lại thì cũng xui thiệt luôn, 3 năm nay phải nói là hên rất ít và xui thì liên miên dai dẳn. 1 đứa khác bảo rằng giờ kinh tế đang xuống, mà lại cuối năm nữa nên tuyển dụng khó khăn lắm, ráng chờ qua năm sau sẽ ổn hơn. thì thôi đành chờ vậy, chứ tôi cũng chán cái cuộc sống làn nhàn bây giờ lắm rồi, cảm giác bản thân ngu đi từng ngày từng giờ ko có năng động như lúc trước. muốn đi học lại nhưng mà ko phải là học ở Vn, nhưng lại ngại đi nước ngoài vì nhiều lý do chủ quan lẫn khách quan. thiệt là khó chiều chuộng mà!!!!!

dạo này đọc khá nhiều sách, có sách mới, và có sách cũ mang ra đọc lại. nhưng ngặc nỗi là ko có hứng viết blog về nó, đọc rồi để đó tự ngẫm lấy. chứ bật máy tính lên là ý nó tuột đâu mất hết trơn rồi. mua sách mới thì tiếc tiền nhưng galaxy tab để đọc ebook thì mẹ lại giữ mất thế là thành ra chả có gì mới để đọc. 1Q84 mới đọc xong quyển 1 bằng ebook bảng tiếng Anh, chứ còn cuốn Nhã Nam ra thì ráng lắm mấy tháng nay cũng chỉ dc 3 chương. Vì bạn dịch giả dịch quá dở, câu cú lũng cũng, diễn đạt dài dòng nhưng lại tối nghĩa và ko thoát ý; thêm nữa là nó quá SẾN nếu so với phong cách của Haruki Murakami ở những cuốn trước đây và cả so với bản tiếng Anh mà tôi đã đọc. Đọc vào tôi cảm giác bạn dịch giả ko hiểu phong cách và cách hành văn của Haruki Murakami, thêm nữa là cuốn này bạn ấy lại chọn dịch từ bạn tiếng Hoa và bạn ấy cũng chuyên dịch sách tiếng Hoa nên cách diễn đạt khá là Sến và dài dòng ko cần thiết; trong khi Muramaki khá ngắn ngọn và súc tích. tóm lại thì tôi sẽ ko mua 2 quyển còn lại bằng tiếng Việt nữa, sẽ tiếp tục với ebook tiếng Anh và sau này sẽ đầu tư 1 bộ tiếng Anh luôn cho khỏe.

đáng ra tháng sau đi Đà Lạt 1 chuyến để đổi gió. thế nhưng kế hoạch bất ngờ thay đổi thế là chuyển sang về quê tôi chơi. cũng ổn thôi, sẽ đỡ tốn tiền và đỡ đi xa. nhưng vẫn cứ muốn đi đến nơi mà tôi và người yêu đã đi du lịch cùng nhau lần đầu tiên với tư cách “bạn bè” rồi thì sau đó chúng tôi chính thức quen nhau không lâu sau đó. thế mà đã gần 1 năm kể từ chuyến đi đó rồi, nhanh thật. nhiều lúc coi hình và nghĩ lại chuyến đi đó rất buồn cười. đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi xảy ra, tuy nhiên lại rất vui!

độ này đám bạn học cấp 3 đổ xô nhau cưới liên tục. có lẻ chúng nó lo cưới để kịp ăn tết hay sao ấy. giữa tháng này 1 đám, tuần sau 1 đám nữa. nghe đâu 2-3 đứa hăm he qua tết làm 1 lèo luôn. thật kinh khủng! thế là mẹ tôi lại có dịp “đưa đẩy” nhẹ nhàng câu hỏi “thế khi nào mày cưới hả con?” và tôi lại cười trừ bảo ko thèm cưới cho mệt, mà muốn thì cũng chả có tiền để mà làm chả nhẽ bắt ba mẹ anh chị bỏ tiền làm cho sao? cơ bản là tôi vẫn còn thích cái đời độc thân vui tính, tự do tự tại; dù rằng có ngưòi yêu nhưng chúng tôi khá độc lập và tự do trong khuôn khổ giới hạn. thế là đủ vui và đủ hạnh phúc. cưới làm gì … cứ vui cứ hạnh phúc vừa đủ như thế là dc.
nói thì nói thế thôi chứ đến 1 lúc nào đó cũng phải cưới. phải hợp thức hóa và “nâng tầm” mối quan hệ lên 1 tầm cao mới chứ nhở!!! nghe thật là hoành tráng và đáng trông đợi. mà lúc đó phải có 1 đống tiền để dành, có công việc ổn định, lương tháng tự nuôi sống bản thân và dư dã ra đôi chút nữa… lúc đấy thì mới dám cưới… còn ko thì cạp đất mà ăn sao? nhưng đất ở Sài Gòn này cũng đắt lắm, ko có tiền thì có khi chả có đất để ăn nữa là khác! và câu hỏi là “Bao giờ thì đến thời điểm thiên thời, địa lợi, nhân hòa??”. bao giờ cho đến bao giờ nhỉ??? kakakkaka cứ mặc kệ… sống vui cái đã!

thế thì kết lại bằng 1 câu hát của Quốc Bảo: “ngày bình thường vớt muộn phiền đan  thành chiếu hoa”. có chiếu hoa thì vẫn tốt hơn là ko vì đó là cuộc sống và vì nó ko tẻ nhạt và nhàm chán đến muốn tự tử 😛