Có những khi liệt giường

Liệt giường theo đúng nghĩa đen vì bị bệnh mà đoán già đoán non bệnh, bận quá nên cứ ra tiệm mua thuốc uống cầm chừng. Tới khi xong việc, rảnh đi khám thì được tuyển thẳng vô hồi sức cấp cứu cách ly luôn. Một cảm giác thiệt là Định Mệnh…..

Bệnh viện là nơi chả ai yêu thích đến bao giờ. Ở lại thì càng không. Một đứa căm ghét bệnh viện như tôi thì toàn ‘chơi lớn’: đã k bệnh thì thôi, bệnh thì phải liệt giường hoặc vô viện chứ chả mấy khi bệnh vặt vãnh. Lần này đúng là số con rệp vì nghỉ lễ trong bệnh viện vì suy nhược và thiếu máu. Mà ở bệnh viện thấy được nhiều điều lắm…

Lúc đi đóng tiền xét nghiệm, tự nhiên tôi bị choáng váng lả người đi, tiền cầm trong tay rơi tứ tung. Mọi người xung quanh bảo: “rớt tiền kìa”, tôi mơ hồ cúi xuống lượm mà rớt thì tiền vẫn cứ rớt. Mọi người xúm lại lượm giùm, xếp ngay ngắn đưa vào tận tay, rồi gọi nhân viên chuyển đi cấp cứu luôn.

Bất kỳ phòng bệnh nào cũng có một quý-ông/bà-biết-tuốt (mà tôi thấy thường là bà). Người mày biết phải khám thế nào, đi ra sao, mấy giờ, bệnh này thì xét nghiệm gì, nội soi có đau hay không…vâng vâng và mây mây. Nói chung nhân vật này rất xởi lởi, vui tánh, tốt bụng, kiểu như là người thân của bác sỹ cả cái bệng viện.

Phòng nào cũng có một người rất bất lịch sự. Họ luôn ồn ào, ăn to nói lớn, la hét, cộc cằn. Bên cạnh đó thì cũng có một người luôn im lặng, nằm im, chẳng động đến ai bao giờ.


Một người xuất viện đi về, cả phòng rần rần chúc mừng, vui như mình hết bệnh. Người về cũng tay bắt mặt mừng chúc người còn nằm lại mau khoẻ, mau hết bệnh. Tất cả cứ như thân quen nhau từ lâu lắm rồi dù có người chỉ vừa gặp tối hôm trước đến sáng hôm sau đã chia tay.

Chẳng bác sỹ/y tá nào muốn khó chịu, nặng lời với bệnh nhân. Đã bệnh là khổ, chẳng ai muốn người khác khổ hơn nữa nên tôi thấy họ luôn cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể. Bệnh nhân nói năng dễ nghe thì họ cũng đối đãi dễ chịu. Bệnh nhân cà chớn thì họ làm đúng trách nhiệm. Cùng là con người, phận làm công kiếm tiền, hai phía đều nể nhau, đối xử phải phép để cả hai bên đều được lợi. Công việc của y bác sỹ thuận lợi thì bệnh nhân cũng được chăm sóc tốt, mau khoẻ thôi. Nhiều người cứ cậy có tiền, có quyền thì ra vẻ ta đây, ai cũng phải cun cút phục vụ. Có lẽ họ nên lên núi chơi với giun dê

Đi khám từ bv công đến từ, từ sang tới hèn, từ bảo hiểm đến dịch vụ, tôi thấy rằng nếu mình lịch sự, nói năng lễ độ thì chẳng có ai làm khó hay cộc cằn với mình cả. Nhân viên y tế hay bác sỹ đều là người, có cảm xúc, có stress như bất kỳ ai trên thế giới này. Bạn mệt vì bệnh, đau lòng vì người thân bệnh thì họ cũng mệt thì áp lực công việc, đau buồn vì chuyện riêng thôi. Bạn lịch sự, họ sẽ đáp lại như thế. Bạn hỏi chân thành, họ sẽ trả lời tận tâm. Quan trọng nhất là tôn trọng nhau và tạo điều kiện để họ làm tốt chuyên môn của mình và bạn được chóng khỏi bệnh.

Nằm viện cả tuần, mổ xẻ cũng rồi, hôm nay mới xuất viện. Thấy thương người yêu kinh khủng. Sáng đi làm, nhắn tin hỏi thăm liên tục. Làm xong lại phóng vào bệnh viện tay xách nách mang đủ thứ đồ. Lo lắng, an ủi, chăm sóc đủ cả. Chưa ai thương mình được nhiều như vậy và mình cũng không thương ai nhiều như thế. 

Ba mẹ già rồi mà phải ngày đêm lo cho thằng con nằm chẹp bẹp trong bv. Haizzz

Nằm viện trong âm thầm và lặng lẻ, không báo cho bất kỳ ai ngoài người yêu (dĩ nhiên), sếp (để xin nghỉ làm) và 1 đứa bạn rần rần rủ đi chơi (nên phải nt chửi lại là “tao đang nằm viện, thằng khốn”). Nên hôm qua có vài người nữa biết thì lại nt trách sao không báo. Báo mà làm gì để phiền nhau cơ chứ. Thân thì thân mà bệnh thì có vui vẻ gì đâu mà báo, bớt cho nhau chuyện phiền gì thì bớt. Vậy đi cho đời vui và nhẹ nhàng.

chuyện của cuộc đời, chuyện của riêng ta

những tính (mà thực ra là đang) viết  review bộ 1Q84 của anh HaMu, nhưng mà viết được 1 khúc thì lại bí nên thôi. gác lại đó, từ từ viết. viết 1 entry khác, nói chuyện khác.

tui còn nhớ cách đây 2-3 tháng gì đó tui thông báo với papa là tui sắp nghỉ việc ở cty (cũ), papa tui đang gắp miếng gà cái ‘đứng hình’ 3 giây mới gắp tiếp được. sau đó là 1 tràn ‘tại sao? tại sao? và tại sao?’. tui thì lại nghĩ rằng: nhảy việc thì có gì lạ lắm hả sao, người ta nhảy việc hà rầm mà… nhưng mà nghĩ lại thì papa tui lo lắng cũng đúng. năm trước tui đã thất nghiệp hơn 6 tháng thì trầy trật lắm mới có việc lại; giờ lại nghỉ tiếp trong lúc thời buổi kinh tế khó khăn mà bằng cấp của tui thì lại thuộc dạng dởm và dở nữa. papa và mama của tui lo là đúng rồi. nghĩ lại thời gian nằm nhà đó tui còn thấy sợ nữa là.

số là tui thích ngồi ở Starbucks lắm luôn. cơ bản vì tui thấy dịch vụ tốt, giá cũng ok, cafe ngon, nhân viên dễ thương, không gian phù hợp với tui. nhưng nhiều người khi thấy tui chụp hình hay check-in Starbucks là lại nhào vô facebook của tui la làng lên là “đại gia”, “giàu có”, “sang chảnh”, “sính ngoại”, “cà phê dở ói mà cũng uống, cà phê Việt Nam mới ngon” , “sao ko đi Phúc Long mà lại đi Starbucks”. mà tui thấy cũng ngộ là mấy bạn nhào vô ‘khen’ tui đại gia hay giàu có gì đó toàn là mấy bạn xài hàng siêu hiệu ví dụ như cái bóp hay bộ đồ mấy chục triệu, đi club hay bar gì mấy triệu 1 đêm mà hầu như thấy ngày nào mấy bạn cũng điểm danh ở đó. vậy cuối cùng là tui ‘đại gia’ hay là mấy bạn đó ‘quá nghèo’ mà ko uống nổi Starbucks????

lại nói về Phúc Long. thiệt ra đây (đã từng) là nơi yêu thích của tui. lúc đầu nhân viên phục vụ tốt lắm nha, nước ngon ơi là ngon, giá cũng được được, chị quản lý ở đường Bưởi (aka Mạc Thị Bưởi) dễ thương lắm luôn. ròi từ từ đổi nhân viên -> pha dở + dịch vụ tệ. rồi thì mở thêm 2 cái tiệm hoành tránh ở đường Kế (aka Ngô Đức Kế) gần đó nữa. bằng giá đường Bưởi, có máy lạnh. vậy thì tội gì tui phải ngồi lề đường hít bụi mà ko vô máy lạnh ngồi. nhưng khổ nổi là cái tiệm mới hoành tráng ở đường Kế thì lại bắt chước kiểu của bạn Starbucks nên lúc nào lấy yêu cầu món và lấy được nước cũng rất rất lâu. thêm nữa là nhân viên phục vụ + quản lý rất chảnh nên tui chả bao giờ đặt chân đến nữa sau 3 lần ‘thử’. rồi từ đó Phúc Long trở thành 1 nơi cấm kị của tui luôn.

trước khi tui vô cty bây giờ làm thì tui có 1 buổi đàm đạo với 1 trong các đại ca của tui. phải nói là ngồi đàm đạo khoản 2 giờ đồng hồ (chủ yếu là tui nghe, đại ca tui nói) thì tui đã học được biết bao nhiêu là bài học quý giá về cuộc đời và công việc. cũng phải kết luận là tui ko được may mắn trong chuyện yêu đương và công việc, nhưng cuộc đời lại cho tui rất nhiều đại ca tốt và giàu vốn sống. nhờ đó 1 thằng em non toẹt như tui còn có niềm tin vào cuộc đời và tương lại. cảm ơn các đại ca!

sự thật là giờ tui phải ‘làm bài tập’ để nộp cho sếp vào ngày mai, nhưng mà tui vẫn tịt ý tưởng và chả biết bắt đầu từ đâu. nguyên cả tối nay tui đã đăng hình quyển sổ mới mua ở Bandia vào ngày hôm qua. ôi trời ơi… nó đẹp lắm cơ và tui thích nó lắm luôn. chắc cuối tuần quởn quởn tui sẽ rìviu nó. tui đã chat với 1 đứa bạn đang chu du bên Thái, 1 ku bạn khác đang làm copywriter ở 1 agency đình đám, rồi nói chuyện với 1 bạn blog về bài viết sắp tới của bạn mà tui đặt hàng. còn tui thì chả làm được gì trong mớ ‘bài tập về nhà’ cả. tui thiệt là nhảm nhí. giờ thì mệt lắm rồi chắc là đi ngủ để 5 giờ sáng dậy viết.

ờ vậy thôi đó. để đăng cái hình cuốn sổ mới mua lên khoe cho có cái hình với người ta. nhớ chờ coi rìviu sổ và rìviu 1Q84 sắp tới nhá. nhưng còn phải tùy zô tâm trạng và hứng của tui nữa. có lẻ sẽ có vài ba cái entry kiểu này trước khi tới 2 cái đó.

2013-12-02 14.18.20