Sống có mệt không?

Nhiều khi mình thấy sống trong xã hội bây giờ mệt quá! Còn bạn thì sao?


Mệt không phải vì chuyện cơm áo gạo tiền mà do những thứ xã hội thực lẫn ảo áp đặt lên chúng ta. Nào là phải những nơi phải đến trong đời, những chuyến đi phải thực hiện trong đời. Những cuốn sách phải đọc. Những bộ phim phải xem. Nhưng việc phải làm trước 20, 30, 40, 50, 60, 70 tuổi. Những cung đường phải chinh phục. Phải 4 cực – 1 đỉnh. Những món ăn phải ăn. Những món rượu phải uống. Tất cả những thứ mình vừa liệt kê chỉ là vài ví dụ trong hàng nghìn thứ mà xã hội ảo áp đặt lên chúng ta vì đó là những thứ PHẢI LÀM TRONG ĐỜI. Nếu một ngày không được đẹp trời cho lắm (như sáng nay lúc mình viết entry này chẳng hạn), bạn chợt ngồi nghĩ lại những thứ mình đã và đang làm rồi so nó với những tiêu-chuẩn-vàng kia thì sẽ tự cảm thấy nhục nhã vì cuộc đời toàn thất bại thảm hại, chả có đáng sống và chỉ muốn chết liền ngay và lập tức cho rồi.

Đó là chưa nói đến những điều thế giới thực áp đặt lên chúng ta. Bạn có bao giờ bị áp lực phải được học sinh giỏi, phải ở trong top 5 hoặc top 3 của lớp, hay thậm chí phải đứng nhất lớp không? Bạn có bao giờ muốn cúp học một bữa nhưng vì cái sự con ngoan – trò giỏi mà chưa bao giờ dám “bùng” lớp? Đã có lúc nào đó bạn chỉ muốn táng vào mặt cái đứa bạn đang huyên thuyên trước mặt mình nhưng không bao giờ làm vì phải thảo mai thảo mộc với nhau? Hoặc giã có lúc nào đó bạn chỉ muốn hét lên giữa cuộc họp đại-gia-đình rằng “đừng xía vào đời tui nữa” khi họ hàng, dòng tộc cứ thúc giục có bồ, lập gia đình? 


Nói đến đây là thấy mệt quá mệt rồi muốn chết quách cho đẹp trời nhỉ!

Mình luôn nghĩ: “Fuck off all the standards!” Vì chẳng thấy thứ gì có thế áp vô đời mình được cả. Một ví dụ rất điển hình: mình rất thích đọc sách và một năm đọc không dưới 20 quyển sách các thể loại cả tiếng Việt lẫn tiếng Anh (cao hơn số sách trung bình một người Việt đọc hàng năm khá nhiều). Nhưng mình chưa đọc quá 10% trong danh sách những cuốn phải đọc trong đời. Coi bộ đó là một sự thất bại siêu hoành tráng khổng lồ của một đứa thích đọc sách đấy. FUCK OFF! Mìn thích đọc gì thì đọc chứ chẳng cần phải chờ ai đó đưa ra một tiêu chuẩn phải đọc trong đời cho mình mò theo. 

Có nhiều bạn bè cứ luôn thắc mắc vì sao mình luôn vui vẻ, ít khi sầu thảm như chúng nó. Bí quyết rất đơn giản: Làm điều mình thích và làm thật tốt. Vậy đó. Đời mỗi người dài ngắm khác nhau nhưng túm chung lại thì vẫn là ngắn. Đâu có lý do gì mà cứ chạy theo mấy cái tiêu chuẩn xàm xí của mấy thứ thích chứng tỏ, thích thể hiện để cho thiên hạ thấy mình thành công hay đời mình đáng sống. Mình chả bao giờ có ý nghĩ sẽ đọc hết mấy cuốn sách phải đọc trong đời hay chinh phục 4 cực – 1 đỉnh khỉ khô gì đó đâu. Đời mình đáng giá là mỗi khi cùng nguyên nhóm “chiến đấu” ở cty cho hết công việc. Cuộc đời mình thành công là sống với người yêu mỗi ngày và làm được những điều mình đã hứa với người ấy. Chỉ cần như vậy thôi thì đã đủ vui và hạnh phúc hơn là làm mấy chuyện chạy theo phong trào kia. 

Sống cho mình chứ có phải cho thiên hạ hay mạng xã hội đâu mà phải cố “mặc” cho vừa “tấm áo” thiên hạ may cho họ chứ không phải cho mình. Vậy thì bản thân phải thấy thoải mái, vui, hạnh phúc mỗi khi làm cái gì đó trước đã. Chúng sinh nói gì cứ mặc kệ!

Sống ở Sài Gòn

Dân Sài Gòn có một câu “ca dao” được truyền miệng thường xuyên: “Sài Gòn hoa lệ. Hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo”. Một vài năm gần đây, giới-trẻ-thế-hệ-ngôn-tình còn sáng tác ra nhiều câu khác nói về sự lạnh nhạt, bạc tình, dửng dưng của người và đất Sài Gòn. Bỗng dưng tôi nghĩ: nếu đất Sài Gòn bạc như vậy, nếu người Sài Gòn tệ như vậy thì người dân tứ xứ đổ về đây làm gì?

Có lẽ là do tôi may mắn có một cuộc sống thoải mái và sung túc nơi đây nên ít khi thấy đất này bạc. Hay là do tôi có nhiều người bạn tốt xung quanh nên chẳng mấy khi thấy người dân ở đây tệ. Dù gì thì tôi vẫn biết ơn cuộc đời vì điều đó.

Đời sống ở Sài Gòn cơ bản là vui vì đời sống văn hoá – tinh thần – giải trí rất phong phú. Hầu như ai cũng có thể tìm cho mình một thú vui, thú tiêu khiển từ miễn phí, rẻ tiền cho đến đắt tiền. Không phải hễ thú vui miễn phí hay rẻ tiền thì không có ít hay vô bổ. Tôi từng tham gia câu lạc bộ tiếng Anh ở nvh Thanh Niên và thấy rất thích vì sự nhiệt tình của mọi người ở đó. Họ sẵn sàng giúp đỡ những người nói tiếng Anh chưa tốt luyện tập, sửa cách phát âm và khuyến khích mọi người giao tiếp với nhau. Và dĩ nhiên là nó miễn phí và rất có ích, lại còn vui nữa. Tôi thấy bạn bè mình rủ nhau hùn tiền và kêu gọi đóng góp làm từ thiện. Có lần gần trung thu, vài người bạn rủ tôi đi tổ chức vui trung thu cho các em nhỏ ở khu vực Nhà Bè. Nhớ lúc đó đường vừa xấu, vừa xa, khó đi mà chúng tôi phải khởi hành từ sớm để kịp chuẩn bị mọi thứ. Khi về đến nhà là đã trễ, ai cũng đuối nhưng vui. Đến giờ, khi sống ở đất này đã ngót 11 năm, tôi vẫn tìm thấy những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống.

Nếu ai đó hỏi tôi sống ở Sài Gòn có dễ không, câu trả lời của tôi sẽ là: dễ mà cũng khó. Dễ là vì dù có học ít hay nhiều, có tài hay không thì bạn vẫn có thể tìm được việc và sống được ở đất này. Khó là bạn phải chịu ‘cày’, chịu lăn xả và hơn hết là chịu học hỏi. Tôi có không ít bạn bè chỉ học hết cấp 3, rồi đi học nghề và giờ vẫn rất thành công. Họ thậm chí còn thành công hơn cả những người học đại học, cao đẳng bằng cấp này nọ như tôi. Họ làm tôi nể phục vì sự chịu khó và ham học hỏi. Tôi thường nói chuyện với những bạn phục vụ ở quán cafe tôi hay lui tới. Những bạn đó rất vui vẻ và thích học những điều mới mẻ. Cũng chính họ đã ‘khai sáng’ cho tôi cách uống cafe và chỉ cho tôi biết cách phân biệt hương vị cafe. Tôi thấy nhiều người buôn gánh bán bưng nhưng lúc nào cũng lạc quan, yêu đời và vui vẻ với mọi người xung quanh. Họ chính là những nhân tố đã tạo nên nguồn năng lượng tích cực cho nơi này.

Nói đi thì cũng phải nói lại. Tôi cũng gặp không ít người chỉ biết lừa lọc, chà đạp người khác để tiến thân. Những người đi làm công nhưng tự đặt bản thân mình lên cao hơn những người khác rồi cuối cùng chỉ là một con ếch ngồi ở đáy giếng. Những người sống trong sung sướng nhưng cứ than vãn về đời mình và xem mình là kẻ bất hạnh nhất vũ trụ. Điều đáng mừng là số này không nhiều.

Mỗi ngày bước ra đường, tôi thấy thành phố này có nhiều điều thú vị, hay ho mới. Sài Gòn có lẽ chưa bao giờ triệt đường sống của ai cả. Người có điều kiện sẽ giúp người khó khăn, người giàu chia sẻ với người nghèo, người khá giả trung lưu không góp của thì cũng góp sức. Mỗi người đều có cách riêng để sống và giúp đỡ nhau ở thành phố này. Nếu tôi không lầm thì chính nơi này đã “khai sinh” ra quán cơm từ thiện cho người nghèo, sinh viên, học sinh, hay những thùng trà đá miễn phí ven đường, hoặc chương trình tiếp sức mùa thi và nhiều điều tốt đẹp khác nữa. 

Cuộc sống ở bất kỳ nơi nào trên hành tinh này cũng tồn tại song song cái tốt và chưa tốt, cái đẹp và cái xấu. Vấn đề là người sống trong một thành phố có biết ‘gạn đục khơi trong’ hay không. Thay vì như nhiều người cứ ngồi share những đường link về cái xấu, tung hê cái chưa tốt, gièm pha nơi mình sống (và cả nơi người khác sống), thì sao chúng ta không cùng nhau làm một vài điều tốt đẹp nho nhỏ để cuộc sống những người xung quanh mình đẹp hơn, vui hơn một chút.

  
Có thể bạn không tin nhưng chỉ cần một lời cảm ơn người phục vụ ở quán ăn khi họ mang thức ăn lên, hay anh bơm xăng ở trạm xăng thì bạn cũng đã làm họ vui hơn và yêu công việc của mình hơn một tẹo. Có một lần đi dự một bữa tiệc thay mẹ, tôi thấy cô bé phục vụ hôm ấy dường như được tiếp thêm năng lượng và niềm nở hơn khi nhận được lời cảm ơn của những người khách tham dự. Tôi không nghĩ cho đi điều tốt đẹp là phải đi tình nguyện, đóng góp tiền của vật chất. Chỉ cần đối đãi nhau tốt hơn, thân thiện hơn một chút thì đời sẽ đẹp hơn rất nhiều.

Tôi nghĩ Sài Gòn hoa lệ là nơi hoa và lệ được chia đều cho tất cả mọi người bất kể giàu, nghèo. Và cũng thật mừng là người dân ở đó vẫn đang trao hoa cho nhau để lau đi những giọt lệ chảy ra mỗi ngày. Đó là lý do tôi yêu thành phố này.

Mong manh như gió

Tựa đề nghe có vẻ sến kinh khủng luôn nhỉ. Nhưng bạn đừng lo, tôi không có nhiều máu-sến trong người lắm đâu. Chỉ thỉnh thoảng tôi mới lên cơn sến một lần thôi.

Chuyện là tôi đang đọc một quyển sách khá phức tạp và khó hiểu. Cũng khá lâu rồi tôi mới tìm được một quyển sách do tác giả Việt viết khiến tôi chăm chú đọc như thế. Đến giờ tôi đã đọc được hơn nửa quyển với tổng thời gian khoảng 2 tháng. Thời gian lâu thế cũng chỉ vì tôi bận công việc và một phần khác là tôi không có hứng cho việc đọc. Tôi mất khoảng hơn 5 tuần để đọc 70 trang đầu tiên và chỉ 10 ngày để đọc hơn 200 trang tiếp theo. Có vẻ không được cân bằng lắm nhỉ!

Khi đọc quyển này, tôi cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống đều rất mong manh. Tình yêu mong manh, những mối quan hệ mong manh, cuộc sống mong manh, lòng tin mong manh… Chỉ có sự dằn vặt, nổi thống khổ và sự ám ảnh là trường tồn. Ví như chỉ cần chợp mắt một lúc trên bờ biển thì nhân vật đã mất đi một người thân. Sự buồn thảm chìm sâu trong màn đêm và dòng nước lạnh lẽo. Không một tiếng nất.

Mỗi sớm mai thức dậy, chợt nhận thấy mối quan hệ với nhiều người xung quanh mình chợt tan biến như làn sương mỏng tan vào ngày mới, như cơn gió thoảng qua rồi đi mất. Chẳng để lại cảm xúc tiếc nuối gì. Đó âu cũng là tác động của thời gian và sự chữa lành của lòng thương cùng sự quan tâm từ những người xung quanh.

Gần đây chuyện tình cảm của tôi và bạn người yêu không tốt lắm. Tất cả nguyên nhân đều do tôi mắc phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Thế nhưng, tình yêu mong manh ấy đã được cứu rỗi nhờ vào sự bao dung. Chúng tôi quyết định sẽ cùng nhau vượt qua biến cố này. Có người cùng chống chọi lại cuộc đời đầy nguy khốn quả là một ân huệ lớn. Tôi phải thừa nhận rằng không phải ai cũng có được may mắn đó.

Cho dù tình yêu, cuộc đời có mong manh đến đâu, tôi cho rằng chúng ta phải luôn bảo vệ, nâng niu nó để nó không tan biến dễ dàng. Nói chung là đừng từ bỏ vì những thứ đó rất quý giá và chúng ta sẽ rất rất rất hối hận nếu đánh mất.